Gần mười một giờ trưa, phần lớn sinh viên của đại học J đều tan học.
Bởi vì số lượng và hương vị của đồ ăn ở căn tin đều không bằng phố ẩm thực gần trường nên số đông sinh viên lựa chọn tới đó để ăn trưa.
Những sinh viên không đủ tiền ăn ở quán đều sẽ mua đồ ăn tại các quầy hàng trong phố ẩm thực.
Mỗi quầy hàng đều có hàng dài người nhưng có một ngoại lệ.
Vương Giai Kỳ ngồi trước sạp Ma Lạt Thang của mình.
Nửa tiếng trôi qua nhưng không có một sinh viên nào đến mua Ma Lạt Thang của cô.
Cô chỉ mới tới phố ẩm thực này bán hàng.
Những quầy hàng sát trường học đều đã bị cướp hết, cô ấy chỉ đành đặt quầy hàng của mình ở trong cùng của phố ẩm thực.
"Ôi trời.
Sinh viên đại học sao lại lười thế, đi vào trong thêm một trăm mét là có thể đến quầy hàng của mình." Vương Giai Kỳ ôm má nhìn những quầy hàng phía xa lẩm bẩm.
"Bà chủ, tôi có thể ăn thử Ma Lạt Thang không?" Một cậu trai trẻ mũm mĩm đứng trước quầy Ma Lạt Thang của Vương Giai Kỳ, nghía qua quầy hàng mấy lần.
"Cậu muốn ăn gì?" Khuôn mặt tròn trịa của cậu nhóc trong mắt Vương Giai Kỳ hết sức đáng yêu.
"Rau xanh, bắp cải, nấm kim châm, thế thôi." Cậu nhóc chọn toàn rau củ, không gọi thêm gì khác.
Vương Giai Kỳ buồn bực, sao một tên mập chỉ ăn thế này.
Nhưng khách hàng là Thượng Đế, cô ấy không có lý do để chất vấn Thượng Đế của mình.
Vương Giai Kỳ nhanh nhẹn đem xiên bỏ vào một chiếc mẹt trúc nhỏ.
Màu xanh và trắng của rau củ như đang được đánh thức trong nồi nước dùng màu trắng sữa.
Gần hết thời gian, Vương Giai Kỳ vớt rau củ lên, nhanh chóng để vào trong bát rồi chan nước dùng trong vắt lên.
"Anh chàng đẹp trai, cậu muốn ít cay, cay vừa, hay là cay nhiều?" Rau củ trong bát hòa quyện cùng nước dùng màu trắng sữa thơm nức mũi, nhìn thấy đã ch ảy nước miếng.
Nhưng chỉ như thế thì chưa đủ, phải thêm tiêu và dầu ớt vào mới có thể khiến cho bát Ma Lạt Thang càng thêm hoàn hảo.
"Cảm ơn, không cần cho gì đâu, tôi sẽ ăn thế này." Cậu nhóc vội vàng xua tay.
Vương Giai Kỳ cảm thấy kì quái.
Mỗi lần ăn Ma Lạt Thang, cô ấy đều cho dầu ớt, tỏi băm, và một thìa lớn dấm lên trên.
Vương Giai Kỳ tò mò đem đũa và bát Ma Lạt Thang cho cậu trai.
Cậu nhóc cầm bát Ma Lạt Thang ngồi xuống ghế nhựa cạnh quầy hàng.
Vương Giai Kỳ cầm khăn lau xe đồ ăn, ánh mắt không ngừng nhìn về phía bộ bàn ghế nhựa.
"Cuối cùng cũng có một người, nhiệm vụ cho mười nghìn người ăn thử cũng coi như hoàn thành một phần mười nghìn.
Thêm chút nữa thôi! Vương Giai Kỳ, ngày đánh bại hệ thống Đại Ma Vương sắp tới gần rồi!" Vương Giai Kỳ trong lòng không ngừng động viên chính mình.
"Bà chủ, cho tôi thêm sáu phần.
Thêm rau xanh, bắp cải, xà lách, rau thơm, thịt sườn, xúc xích, cá viên, miến." Cậu trai trẻ kêu một đống thứ.
Vương Giai Kỳ nghe được thì mông lung, véo một cái, đây là sự thực, không phải mơ! Vương Giai Kỳ trong đầu lập tức phát ra bgm của "Giày Trượt Ván Của Tôi".
"Được rồi, chờ một lát, mang về hay là ăn tại đây." Vương Giai Kỳ không nghĩ hạnh phúc tới nhanh chóng đến thế, không giấu nổi nụ cười trên mặt.
"Mang về.
Bà chủ, Ma Lạt Thang của cô có phải là dùng nước hầm xương bò, còn cho thêm mỡ heo, mỡ bò không? Hương vị rất thuần khiết."
"Sao cậu biết?" Vương Giai Kỳ nhìn cậu trai trẻ một cái, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
"Chứ sao, Lý Tấn tôi là người đã ăn những món ngon nhất trên khắp cả Trung Quốc!" Trên mặt Lý Tấn tràn đầy thái độ đắc ý.
"Vậy cậu biết trong nước dùng của tôi còn cho nguyên liệu gì khác không?" Thấy Lý Tấn đắc ý như vậy, Vương Giai Kỳ không chịu nổi đả kích hỏi.
Lý Tấn bị Vương Giai Kỳ hỏi lập tức á khẩu.
Vương Giai Kỳ vốn cho rằng chủ đề sẽ kết thúc ở đây, không ngờ Lý Tấn không hề cảm thấy xấu hổ.
"Người đẹp, nói thử xem trong canh cô cho nguyên liệu gì.
Món ăn ngon như vậy nhất định còn cho những thứ khác nữa."
Vương Giai Kỳ bị Lý Tấn làm cho kinh ngạc, trợn mắt há mồm, không ngờ có người có thể mặt dày đến thế.
"Không thể trả lời!" Vương Giai Kỳ không muốn công thức mà cô lấy từ hệ thống bị tiết lộ ra ngoài.
Đây chính là nhân tố quyết định xem nhiệm vụ mới của cô có hoàn thành hay không.
Tính mạng của cô đều nằm trong tay của hệ thống này.
Đối với yêu cầu vô cùng vô lý của Lý Tấn, Vương Giai Kỳ quả quyết từ chối.
Sáu bát Ma Lạt Thang theo thứ tự được làm xong.
Khi đang chuẩn bị đóng gói, Lý Tấn vội vàng ngăn cản động tác tiếp theo của cô.
"Sáu bát Ma Lạt Thang hơi cay, một bát thêm dấm, một bát không thêm tỏi băm."
"Vừa nãy sao cậu không thêm gì vào?" Đóng gói xong, Vương Giai Kỳ nghi ngờ hỏi Lý Tấn về hành vi kỳ lạ ban nãy.
Lý Tấn nhìn khinh bỉ Vương Giai Kỳ.
"Thật không ngờ, người bán Ma Lạt Thang còn không biết.
Không thêm gia vị vào mới có thể nếm ra mùi thơm của nước dùng.
Chỉ có hương vị nhẹ nhàng của rau củ mới có thể nếm ra được hương vị của món canh.
Nước dùng của Ma Lạt Thang mới là thứ ngon nhất!"
Bán Ma Lạt Thang đâu nhất thiết phải biết điều đó.
Vương Giai Kỳ không thèm đếm xỉa đến sự khinh bỉ của Lý Tấn.
"Đúng rồi, bà chủ, cho tôi số điện thoại của cô."
Chẳng lẽ cậu Tấn này có ý với tôi sao? Cậu nhóc yêu tôi rồi à? Vương Giai Kỳ cảm thấy buồn nôn vì trí tưởng tượng của mình, rùng mình một cái.
"Nhanh lên, lề mà lề mề.
Sao cô có thể bán Ma Lạt Thang được, hỏi số điện thoại thôi cũng chậm như thế." Lý Tấn hình như có chút không kiên nhẫn.
Vương Giai Kỳ chợt cảm thấy xấu hổ, lập tức nói ra số điện thoại của mình.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Lý Tấn trở lại ký túc xá.
Năm sinh vật lập tức cướp thức ăn trên tay cậu mà không để ý đến sự nhọc nhằn khổ sở của người đã mang thức ăn đến cho bọn họ.
"Anh Tấn, sao lại là Ma Lạt Thang, tôi muốn Gaifan (**) cà chua!"
"Đúng vậy.
Tôi muốn cơm rang thập cẩm, sao lại thành Ma Lạt Thang!"
"Đúng! Anh Tấn, còn tôi!"
Một đám la hét phàn nàn với Lý Tấn.
"Có ăn là tốt rồi.
Không phải mọi người muốn tôi giải thích đàng hoàng sao, Ma Lạt Thang này ăn xong đảm bảo còn muốn ăn nữa.
Bữa này coi như tôi mời." Lý Tấn cầm máy ảnh lên chụp ảnh.
Những người khác thấy Lý Tấn nói vậy cũng không kêu ca thêm.
Một lúc sau, ký túc xá tràn ngập mùi thơm đặc trưng của Ma Lạt Thang.
Năm người vừa ăn miếng Ma Lạt Thang đầu tiên