Mùa đông, sau tám giờ tối, người tới phố Phong Lâm ăn ngày càng ít.
Lúc này, trên phố chỉ có hai ba gian hàng còn mở cửa nhưng có vẻ như cũng đang định thu dọn đi về.
Nghiêm Thạc đứng trước một quầy đồ nướng.
Chủ quán là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, nhếch miệng nhìn Nghiêm Thạc.
Nhìn sao cũng thấy đây là một nụ cười thách thức nhưng Nghiêm Thạc lại không hề sợ hãi.
"Mau đến giúp tôi thu dọn xe ngựa." Ông chủ có vẻ là người quen của Nghiêm Thạc.
Chủ quán bán đồ ăn trên phố Phong Lâm thích gọi quầy hàng của mình là xe ngựa.
Những cỗ xe ngựa này phần lớn là đi mua, một số ít là do chủ quán tự mua vật liệu làm ra.
Xe ngựa của ông chủ là do hắn tự tay làm, bảo dưỡng tốt, không hề bị tràn dầu.
Nghiêm Thạc nghe thấy người đàn ông kia nói, đem vỉ nướng thịt đặt lên xe ngựa.
"Thạc, hôm nay cậu không tới làm đồ nướng, những nữ sinh kia bị tôi dọa không dám tới mua." Người kia vừa thu dọn vừa buông lời trêu ghẹo.
"Tay nghề của cậu không tệ, kiểu gì cũng sẽ có người tới mua." Nghiêm Thạc trả lời.
"Tay nghề của tôi không bằng gương mặt của cậu.
Đẹp trai có thể kiếm cơm.
Các nữ sinh tới đây chủ yếu vì muốn ngắm cậu chứ không hẳn là muốn ăn đồ nướng."
Đúng vậy.
Vẻ ngoài của Ngưu Bôn khiến cho người khác sợ hãi nhưng tay nghề lại không hề tệ, những người đã từng nếm qua đều khen ngon.
Nghiêm Thạc vừa có tay nghề vừa có ngoại hình.
Nhờ Nghiêm Thạc mà quán nướng này trở nên nổi tiếng nên những lời của Đại Ngưu cũng không hoàn toàn chỉ là trêu chọc.
"Vậy khi nào cậu đi học nghề? Không có cậu, doanh thu của chúng ta bị giảm hẳn 20%."
Mấy hôm trước, sau khi ăn món thịt nướng mật ong của Vương Giai Kỳ, Nghiêm Thạc quyết định sẽ tới "Hảo Vị Đạo" để học nghề.
Ngưu Bôn đã quen với tình huống này.
Đi học nghề mà Nghiêm Thạc nói chính là đi tới những nhà hàng khác ăn thử đồ nướng rồi về tự mình làm lại.
Nhưng lần này không giống những lần trước, Nghiêm Thạc không thể nào làm lại món ăn của "Hảo Vị Đạo".
"Học được rồi."
"Tôi biết là cậu có thể làm được mà." Ngưu Bôn hoàn toàn tự tin vào vị giác của Nghiêm Thạc, bất cứ món ăn nào cậu ta cũng có thể làm lại được.
"Tôi sẽ không về đây nữa."
Ngưu Bôn ngớ người, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
"Sao cơ?" Ngưu Bôn không ngờ Nghiêm Thạc sẽ nói ra câu đó.
"Tôi sẽ tới nhà hàng kia học việc." Nghiêm Thạc nói.
"À.
Chúc mừng cậu.
Cuối cùng cũng có thể đàng hoàng học việc." Ngưu Bôn không biết nói gì, chỉ có thể tùy tiện nói ra vài câu chúc mừng.
"Ừm."
Sau đó, hai người họ im lặng đẩy xe ngựa ra khỏi phố Phong Lâm.
Nghiêm Thạc và Ngưu Bôn về tới nhà.
"Tôi đi nấu cơm." Ngưu Bôn lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
Quầy đồ nướng của Nghiêm Thạc và Ngưu Bôn làm ăn rất tốt, thường bận rộn cho tới chín giờ tối, cơm tối của hai người họ không khác gì bữa ăn khuya.
Vì thế, hai người họ sẽ thay phiên nhau nấu cơm tối.
"Không cần.
Để tôi nấu."
Ngưu Bôn nhìn Nghiêm Thạc đi vào bếp, trong lòng phức tạp, đây đúng ra sẽ là một bữa cơm bình thường nhưng..
Thật ra Ngưu Bôn luôn biết Nghiêm Thạc sẽ không thể mãi ở đây làm tiểu ca đồ nướng.
Với năng lực của mình, Nghiêm Thạc có thể làm ở bất cứ nhà hàng nào.
Nhưng anh ấy không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.
Nghiêm Thạc từ phòng bếp mang ra hai bát hoành thánh tôm khô.
Hành lá và rong biển nổi lên trên bát hoành thánh.
Bởi vì Ngưu Bôn thích ăn, Nghiêm Thạc còn đặc biệt cho thêm đậu phụ khô cắt nhỏ vào bát hoành thánh.
Vỏ hoành thánh do Nghiêm Thạc làm khác hẳn so với vỏ mua sẵn bên ngoài.
Từng miếng hoành thánh vỏ mỏng được nhồi nhiều nhân nằm thoải mái trong bát canh trong veo.
Ngưu Bôn múc một miếng hoành thánh lên.
Vỏ hoành thánh trắng mướt, trong veo, bên trong được nhồi đầy nhân thịt, ngoài ra còn có tôm khô và cải bẹ dưa tiên ông muối Tứ Xuyên.
Ngưu Bôn nếm thử nước canh, hương vị vừa ngon vừa thanh.
Nhớ ngày đầu tiên Nghiêm Thạc tới, Ngưu Bôn cũng đã nấu món này cho Nghiêm Thạc ăn.
Lần đầu tiên hai người họ gặp nhau là ở quán nướng của Ngưu Bôn.
Nghiêm Thạc không mua đồ, chỉ chăm chăm đứng nhìn cách Ngưu Bôn nướng đồ.
Ngưu Bôn nghĩ rằng Nghiêm Thạc thích đồ nướng của hắn nên tới học trộm.
Dù sao thì cũng không có gì phải giấu nên Ngưu Bôn cũng để Nghiêm Thạc đứng đó học.
Chỉ không ngờ Nghiêm Thạc đứng đó cả một ngày, đến giờ đóng cửa cũng không chịu rời đi.
Tình huống này kéo dài cả một tuần lễ.
Mỗi lần Ngưu Bôn đến đã thấy Nghiêm Thạc đứng ở đó, ban đêm cũng đợi Ngưu Bôn rời đi mới quay về.
Ngưu Bôn vốn nghĩ Nghiêm Thạc có vấn đề về thần kinh.
Sau này mới biết, Nghiêm Thạc cả một tuần trời đều ngủ ở công viên phố Phong Lâm.
Nhìn gương mặt điển trai của Nghiêm Thạc, Ngưu Bôn không dám nghĩ Nghiêm thạc là một kẻ lang thang, không nhà không cửa.
Ngưu Bôn mô côi bố mẹ từ nhỏ, mười ba tuổi rửa chén trong nhà hàng, mười lăm tuổi gặp được một người tốt dạy cậu cách làm đồ nướng, sau đó mới mở được sạp đồ nướng ở phố Phong Lâm.
Nhìn thấy hoàn cảnh của Nghiêm Thạc, Ngưu Bôn nảy sinh