"Chẳng lẽ điều kiện ở khách sạn này không đủ tốt sao? Nếu làm việc ở chỗ chúng tôi, cô có thể được tiếp xúc với những đầu bếp khác, hơn nữa còn có thể ra nước ngoài đào tạo miễn phí."
Trác Dĩ Mặc không hiểu tại sao Vương Giai Kỳ lại từ chối.
Tống Thiến cũng vội vàng gật đầu.
"Đúng đúng.
Hơn nữa đầu bếp nữ lại khó tìm như vậy, có cô ở đây tôi cũng cảm thấy rất vui.
Hai chúng ta cũng có thể cùng nhau nghiên cứu những món ăn kết hợp Âu Á."
Nếu Vương Giai Kỳ có thể gia nhập vào bếp của khách sạn Vận Thành, Tống Thiến sau này cũng không phải lo lắng tìm người hiểu được suy nghĩ của cô ấy.
"Khách sạn này là một môi trường rất tốt để phát triển.
Nhưng tôi tự biết trình độ của mình, không thể đủ tiêu chuẩn để trở thành đầu bếp ở đây."
Sau khi ăn món ăn của Tống Thiến, Vương Giai Kỳ cảm thấy bản thân mình chỉ là một hạt cát giữa sa mạc.
Cô ấy may mắn có hệ thống trợ giúp nên học nhanh hơn người bình thường chút ít.
Lý Tấn luôn miệng khen đồ ăn cô nấu.
Cổ Danh Tuyền thì không đánh giá tài nghệ của cô.
Trong cuộc thi so tài, cô còn hòa với Vương Miểu.
Cứ như vậy, Vương Giai Kỳ tưởng trình độ của mình cũng ở mức khá.
Nhưng hôm nay cô ấy cảm thấy mình thật yếu ớt.
Tống Thiến nhìn cũng trạc tuổi Vương Giai Kỳ mà đã trở thành bếp trưởng của khách sạn Vận Thành.
Những món ăn của cô ấy đều đạt hạng bốn, có nghĩa là trình độ của cô ấy không thể thấp hơn hạng bốn.
Vương Giai Kỳ nhờ hệ thống mới trở thành đầu bếp sơ cấp, đồ ăn làm ra cũng chỉ đạt hạng sáu là cao nhất.
"Cô khoan hãy từ chối.
Tôi nhìn thấy tiềm lực của cô, đào tạo và tích lũy kinh nghiệm có thể nâng cao được trình độ.
Tôi chính là đang nuôi dưỡng nhân tài." Trác Dĩ Mặc nhìn Vương Giai Kỳ nói.
"Nói thật với cô, trước khi mời cô tới đây tôi đã đi điều tra qua.
Chỉ trong ba tháng, cô đã có thể xây dựng một cửa hàng Ma Lạt Thang có danh tiếng.
Trong thời gian ngắn cô lại có thể đưa ra nhiều công thức mới nổi tiếng như thế.
Hơn nữa, cô còn là học trò của thầy Cổ Danh Tuyền.
Chỉ những việc trên cũng đã chứng minh cô không phải người tầm thường nên cô không cần xem nhẹ bản thân mình như thế."
"Tôi chia sẻ thật với anh, sắp tới tôi sẽ mở một nhà hàng Trung Hoa."
Vương Giai Kỳ thở dài.
Nếu lúc cô ấy vừa mới bị hệ thống nhắm trúng mà có người mời tới làm việc, nhất định cô sẽ không ngần ngại mà đồng ý.
Nhưng với tình hình hiện tại, cô ấy không thể từ bỏ đứa con của mình.
Mặc dù "Hảo Vị Đạo" chỉ là một quán Ma Lạt Thang nhưng tương lai sẽ còn phát triển nữa.
"Ra là vậy.
Khách sạn của chúng tôi không có được cô Vương đây đúng là đáng tiếc."
Mặc dù bị Vương Giai Kỳ từ chối nhiều lần, Trác Dĩ Mặc vẫn giữ phong thái đ ĩnh đạc.
"Nếu đã vậy thì tôi cũng không ép cô nữa.
Chúc cô khai trương hồng phát, sau này đạt được thành công."
"Anh cũng vậy.
Chắc chắn anh sẽ tìm được những người đầu bếp còn giỏi hơn tôi nhiều." Vương Giai Kỳ thật lòng chúc phúc cho Trác Dĩ Mặc.
Sau cuộc nói chuyện, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Thật ra, cô không cần gọi tôi là anh Trác đâu, dù sao cũng đều là bạn của Lý Tấn." Trác Dĩ Mạc ôn hòa nói.
"Ế.."
Vương Giai Kỳ không thể giống Lý Tấn gọi Trác Dĩ Mặc là hắc cẩu tử được.
"Cô cứ gọi tôi là Trác Dĩ Mặc." Nhìn thấy Vương Giai Kỳ bối rối, Trác Dĩ Mặc chủ động giải thích.
"Trác Dĩ Mặc.
Anh cũng không cần gọi tôi là cô Vương."
Mỗi lần nghe thấy người khác gọi mình là "cô Vương", Vương Giai Kỳ đều cảm thấy kỳ lạ.
"Được thôi." Trác Dĩ Mặc cười nói.
Mặc dù Vương Giai Kỳ không tới khách sạn Vận Thành làm nhưng hai người họ vẫn là bạn.
Vương Giai Kỳ dù sao cũng là học trò của một bậc thầy nấu ăn, quan hệ này không giữ không được.
Tống Thiến ở bên cạnh bỗng cảm thấy mất mát.
Ánh mắt cô cụp xuống, có cảm giác như một cô gái bị người yêu phụ bạc.
Vương Giai Kỳ bị Tống Thiến làm cho lạnh sống lưng.
"Chỉ cần cô không chê, sau này cô vẫn có thể cùng tôi nghiên cứu thực đơn mà."
Trình độ của Tống Thiến cao hơn Vương Giai Kỳ nhiều.
Bản thân Vương Giai Kỳ rất muốn có người bạn như vậy.
Mặc dù thuộc hai nền ẩm thực khác nhau nhưng hai người họ đều giống nhau, muốn học hỏi và trau dồi thêm nhiều kiến thức, học hỏi lẫn nhau.
"Thật sao?" Tống Thiến ngạc nhiên hỏi.
"Lại không thể là giả."
Hai cô gái lại không thèm để ý đến người đàn ông đang ngồi cạnh, bắt đầu trao đổi phương thức liên lạc.
Trác Dĩ Mặc bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình không có chút sức hút nào không.
Cuối cùng, Trác Dĩ Mặc cũng rút ra một điều, không nên để hai nữ đầu bếp gặp nhau.
Một khi mà hai người gặp nhau, bất kì người đàn ông nào cũng trở thành người vô hình.
Nhân viên của "Hảo Vị Đạo" không còn giống như trước nữa.
Sau khi quán đóng cửa, Lý Hồng Phương và Phương Minh Lượng xách sách vở qua chỗ Phó Hiểu Mai học cách quản lý một nhà hàng.
Cốc Vũ và các đầu bếp khác thì ở trong bếp mày mò nghiên cứu ra món ăn mới.
Sau Đông Chí, Phó Hiểu Mai nghe lời Vương Giai Kỳ tham gia một lớp huấn luyện quản lý.
Khóa học này không thể biến Phó Hiểu Mai thành một Giám đốc tài giỏi nhưng có thể giúp cô ấy có tư duy của một người quản lý.
Phó Hiểu Mai thông qua lớp học này còn quen thêm được nhiều người tài giỏi, họ còn giúp cô ấy tạo mối quan hệ có lợi sau này.
Phương Minh Lượng và Lý Hồng Phương sau hôm đó cũng lao đầu vào học tập.
Vào giờ nghỉ, hai người họ sẽ tới thư viện để đọc sách kinh doanh, thỉnh thoảng sẽ nhờ Phó Hiểu Mai dạy cho bọn họ một chút.
Phó Hiểu Mai cũng không hề giấu diếm mà chỉ dạy cho bọn họ.
Bọn họ đã làm việc với nhau từ những ngày đầu, cũng coi như là đã hiểu rõ đối phương, những kiến thức Phó Hiểu Mai có được nhờ đi học đều đem ra giải thích từng thức một cho Phương Minh Lượng và Lý Hồng Phương.
Lúc này, Vương Giai Kỳ cầm một tập văn kiện bước vào.
"Bà chủ, uống chút nước." Phương Minh Lượng đem cốc nước ra cho Vương Giai Kỳ.
Lý Hồng Phương nhíu mày.
Không ngờ Phương Minh Lượng lại cơ hội như vậy, bà chủ vừa về đã tiến tới lấy lòng, có vẻ Lý