Lý Tấn báo mùng ba sẽ tới nhà chơi nên Vương Giai Kỳ không dám ra ngoài.
Sáng sớm đã dậy để chuẩn bị đón Lý Tấn.
Gần chín giờ sáng, Lý Tấn gọi nói rằng đang đợi bên đường cách Vịnh Thạch Môn không xa.
Vương Gia Kỳ nghe xong liền đi tìm người.
Không ngờ lại nhìn thấy chiếc Range Rover quen thuộc, trên xe còn có Trác Dĩ Mặc
Thấy Vương Gia Kỳ đến, Lý Tấn vội vàng ra đón.
"Tôi tưởng chỉ có mình cậu thôi chứ!"
Vương Giai Kỳ có chút khó hiểu.
"Sao hai người đi đâu cũng dính lấy nhau vậy? À thôi không sao.."
"Này, cô đang nghĩ cái quái gì vậy? Hắc cẩu tử chính là anh em tốt của tôi đấy.
Chúng tôi vừa từ Nam Kinh đến."
Cảm thấy giọng điệu của Vương Giai Kỳ có chút kỳ lạ, Lý Tấn đột nhiên nổi da gà.
Không muốn để Vương Giai Kỳ tiếp tục nói, vội vàng giải thích.
Nói đến đây, Lý Tấn lại không ngừng phàn nàn.
"Nhìn này, tôi ở Nam Kinh ăn không ngon, gầy đi rất nhiều." Lý Tấn kéo miếng thịt trên cánh tay cho Vương Giai Kỳ xem.
Nghe Lý Tấn nói, Vương Giai Kỳ cũng cảm thấy Lý Tấn hình như đã gầy đi một chút, từ một người đàn ông to béo trở thành một người đàn ông mũm mĩm.
Sau khi giảm cân, các đường nét trên khuôn mặt của Lý Tấn trở nên rõ ràng hơn trước, trông giống như một vị Phật đang mỉm cười.
"Không phải như vậy rất tốt sao? Cậu có thể trở thành gương mặt đại diện của các nhãn hàng giảm cân."
Vương Giai Kỳ không nghĩ rằng Lý Tấn có thể giảm cân nhiều như vậy sau một thời gian không gặp nhau.
Các cô gái chắc sẽ ghen tị với Lý Tấn vì đã giảm cân thành công trong một thời gian ngắn.
"Người khác ăn Tết tăng ba cân, tôi ăn Tết lại giảm mười cân.
Mỗi lần về nhà, mẹ đều ép tôi giảm béo, buổi sáng chỉ được ăn hai quả táo, trưa lại ăn ít cơm với dưa chuột xào, buổi tối chỉ có đậu phụ xào hành.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chừng sau này chỉ có thể ăn cỏ mất." Lý Tấn than thở, Vương Giai Kỳ lại cực kỳ hả hê.
"Được rồi.
Cậu đến đây chỉ để ăn chực thôi đúng không?"
Vương Giai Kỳ cuối cùng cũng hiểu tại sao Lý Tấn lại đến.
Đối với một người mê ăn uống như Lý Tấn, mỗi ngày chỉ được ăn như thế đúng là một cực hình.
"Đúng là chỉ có cô hiểu tôi."
"Mà này, đổi số điện thoại còn giả vờ gọi lừa tôi làm gì thế? Tôi cười chết mất.
À tôi vừa mới nhớ ra, hình như cậu còn muốn ăn đ ĩa."
Lý do Lý Tấn không nói không rằng đã đổi số điện thoại chắc không phải vì tránh mặt mẹ mình đâu nhỉ?
"Thật ra có một cô gái nhỏ từ nước ngoài trở về, rất phiền phức.
Nếu dùng số điện thoại ban đầu, tôi sẽ bị cô ấy chọc tức chết mất." Lý Tấn cau mày nói.
Vương Giai Kỳ chưa từng hỏi về tuổi thơ của Lý Tấn.
Nhìn Lý Tấn như vậy thì cô gái đó có vẻ là thanh mai trúc mã của cậu ta.
Hóa ra cũng có người có thể chọc giận một người tốt tính như Lý Tấn bỏ nhà ra đi.
"Thế còn Trác Dĩ Mặc?"
Lý Tấn không giải thích tại sao Trác Dĩ Mặc không ở Nam Kinh ăn Tết mà lại xuất hiện ở nhà Vương Giai Kỳ.
"Không phải đã nói hết rồi sao, chạy nạn."
Lý Tấn vốn muốn giải thích nhưng Trác Dĩ Mặc đã kịp thời ngăn cản.
Cuộc nói chuyện vừa rồi của Lý Tấn và Vương Giai Kỳ đã bị Trác Dĩ Mặc nghe được.
"Tôi bị ép đi xem mắt.
Tuần vừa rồi tôi đã đi xem mắt bốn lần.
Nghe nói Hoa Nữu sắp đến Lương Khê nên muốn cùng hắn ra ngoài lánh nạn." Trác Dĩ Mặc bất đắc dĩ nói.
Vương Giai Kỳ lập tức hiểu ra, thảo nào Lý Tấn nói Trác Dĩ Mặc bỏ trốn cùng hắn.
Xem ra đến Tết, mọi người đều bị gia đình áp lực chuyện yêu đương.
Hôm trước, Vương Gia Kỳ nói với bà ngoại về việc của Lý Tấn, bà liền hỏi cô ấy có phải người yêu tới chơi không, Vương Giai Kỳ lập tức phủ nhận.
Vương Giai Kỳ hiện tại làm gì có ai.
Lý Tấn là một tên dở hơi, Trác Dĩ Mặc mới gặp cách đây không lâu.
Nếu đưa hai người này đến nhà bà ngoại ăn tối, không biết mấy người trong thôn sẽ nghĩ như thế nào.
Mặc dù bản thân cô không sợ bị đàm tiếu, nhưng lời nói của người ngoài thật sự rất đáng sợ, cô không muốn làm bà ngoại phải khó xử.
Sau khi được bà ngoại nhắc nhở, Vương Giai Kỳ cuối cùng cũng hiểu.
Hôm nay là mùng ba tết, theo phong tục ở đây, mùng ba tết là ngày con rể tới ra mắt nhà vợ.
Vì thế, Vương Giai Kỳ đã bàn với Lý Tấn hôm nay không đến nhà bà ngoại ăn tối.
Lý Tấn và Trác Dĩ Mặc cũng không có ý định đến nhà bà ngoại Vương Giai Kỳ.
Lý Tấn chỉ muốn tìm Vương Gia Kỳ đi chơi.
Sau khi nghe Vương Giai Kỳ định đưa họ đến thôn bên cạnh Vịnh Thạch Môn chơi, cả hai vui vẻ đồng ý.
Ba người họ đến thôn Mai Hoa, cách Vịnh Thạch Môn chưa đầy hai trăm dặm, ở đây đang tổ chức hội chợ đền thờ.
Bà ngoại nói rằng thôn Mai Hoa sẽ bị phá bỏ vào Lễ hội Thanh Minh vào tháng Tư năm nay.
Bà nói rằng nó sẽ được biến thành một điểm thu hút khách du lịch.
Nếu muốn đến thôn Mai Hoa, bạn sẽ phải trả phí vào cửa.
Vì vậy, Vương Giai Kỳ muốn tới nơi này lần cuối trước khi nó bị phá bỏ.
Lý Tấn và Trác Dĩ Mặc vừa hay lại có mặt ở đây nên Vương Giai Kỳ cũng muốn dẫn hai người họ tới xem hội, tiện thể ở lại thôn Mai Hoa ăn một bữa cơm.
Hàng năm, thôn Mai Hoa tổ chức hội chợ trong bảy ngày, từ đầu năm đến ngày mùng ba của năm mới.
Mọi người từ các thôn và thị trấn lân cận đều sẽ đến tham dự hội chợ.
Ba người họ đến đúng lúc hội chợ vào ngày mồng ba Tết Nguyên đán, nhìn đâu cũng thấy toàn người với người.
Các quầy hàng ở hội chợ bán quần, áo, đồ chơi, bột giặt, thỏ, không có