Sau khi kết thúc chiến tranh, nước Z vẫn còn rung chuyển, quốc thổ điêu tàn, rất nhiều thứ đang đợi được xử lý.
Cho dù gian nan thế nào thì vẫn tốt hơn chiến tranh, ít nhất hiện tại mọi người được ngủ một giấc an ổn, không cần lo lắng hãi hùng, sợ bị bọn nước T đột ngột kéo đến. Trật tự một lần nữa lặp lại.
Điều quan trọng nhất hiện nay là bầu ra một người đứng đầu. Ai được chọn vào vị trí đó thật sự rất khó đưa ra quyết định. Những người ngồi ở đây đều là người đổ máu vì tổ quốc, có ai không muốn trở thành thủ lĩnh? Cho nên trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng.
Cuối cùng, phương thức được nhiều người lựa chọn nhất là tổng tuyển cử. Những người đang ngồi từng người bỏ phiếu, ai được nhiều phiếu nhất sẽ trở thành Thủ tướng. Biện pháp này vừa đơn giản lại hữu hiệu.
"Các vị ngồi đây nên biết, nếu làm tốt tất nhiên sẽ nổi danh ngàn đời, nhưng nếu không tốt sẽ tiếng xấu muôn đời. Phùng Chinh Viễn ta hôm nay nói ra lời này: Nước Z này là của nhân dân, nếu coi khinh tất cả thì không cần bàn tới nữa. Ta không muốn giang sơn ta cực khổ giành lấy lại bị người khác chà đạp."
Là nữ nhân duy nhất ngồi ở đây nhưng một chút Phùng Chinh Viễn cũng không hề yếu thế. Đôi mắt xếch nhìn lướt qua, không ai dám khinh thường nàng.
Ầm ĩ đến nửa đêm mọi người mới chịu giải tán. Miệng Phùng Chinh Viễn cắn một viên sô cô la, tâm tình buồn bực lúc này mới tốt hơn, thì thầm với Cố Tứ Gia: "Mấy tên này người nào cũng muốn trở thành Thủ tướng nhưng lại không ai dám đem tâm tư đặt trên mặt. Cố Tử An, ngươi có muốn làm chức Thủ tướng này hay không?"
Cố Tứ Gia không nói gì.
Phùng Chinh Viễn hừ một tiếng, nói: "Ta không hứng thú gì với vị trí này. Cho ta chức tướng quân, để ta đi đánh nhau ta đã vui mừng rồi. Cố Tử An, nể mặt Lục Nghiên, ta có thể bầu cho ngươi một phiếu."
"Ta nên cảm ơn ngươi một tiếng." Cố Tứ Gia nói.
Hai người bọn họ về tới nơi ở là một tòa nhà lớn có ba sân viện. Tòa nhà này trước kia là của một vị vương gia trong hoàng thất, đất đai cực kỳ rộng lớn, năm bước một lầu, mười bước một các, xà cột trạm trổ cực kì tinh mỹ.
Phùng Chinh Viễn đẩy cửa bước ra, nói: "Viện này lớn như vậy, chi phí bảo dưỡng định kỳ hẳn rất nhiều... Ngươi nói có quyền có tiền tốt biết bao. Nếu ta có quyền thế cũng sẽ như vậy."
Bọn họ đi dạo một vòng, nửa ngày mới hết một sân viện.
Cố Tứ Gia nói: "Không phải ngươi đã chọn một tòa nhà sao? Nhà kia so với cái này chỉ lớn chứ không nhỏ hơn."
Mấy tòa nhà này ban đầu bị bọn người nước ngoài chiếm đóng. Hiện tại người nước T bị trục xuất, mấy tòa nhà này cũng trở nên trống rỗng. Lúc bọn họ đến thành B thì những sân viện vô chủ thế này trở thành chỗ trú ngụ cho họ.
Phùng Chinh Viễn nói: "Sân lớn quá cũng không tốt, rất trống vắng, nào giống như ngươi "Hồng tụ thiêm hương", vô cùng thoải mái..."
Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ, Hiểu ngắn gọn là "Hồng nhan thêm hương", Hồng tụ: nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. Nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ nhưng người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh.
Hai người vừa qua một cua quẹo đã thấy Lục Nghiên từ trong bước ra. Nàng mặc một bộ váy dài màu hồng đào, khoác thêm một chiếc áo choàng lông trắng. Đứng dưới ngọn đèn, cả người làm cho người ta thấy thật sự tĩnh lặng.
"A, tuyết rơi..."
Trên trời đột nhiên rơi xuống mấy bông hoa tuyết, Lục Nghiên ngẩng đầu, Cố Tứ Gia đã đến trước mặt nàng, nói: "Bên ngoài rất lạnh, không phải nói nàng đừng chờ ta hay sao?"
Hắn nắm tay Lục Nghiên, quả nhiên rất lạnh, đầu ngón tay lạnh buốt như băng. Xoa tay nàng sau đó lại cúi đầu áp lên trán nàng, đúng là cũng lạnh giá.
Cho dù đang là mùa đông thì Cố Tứ Gia cũng không khác gì một cái lò lửa, đôi tay nóng hừng hực, được hắn xoa tay, Lục Nghiên thoải mái đến nheo mắt.
Nhìn hai người, trong mắt Phùng Chinh Viễn lóe ra một tia hâm mộ nhưng rất nhanh lại biến thành mất mác.
"Phùng Chinh Viễn..." Lục Nghiên nghiêng đầu chào hỏi với nàng.
Phùng Chinh Viễn hắc hắc cười, nói: "Buổi tối tốt lành, tiểu mỹ nhân."
Vết sẹo trên má Phùng Chinh Viễn dưới ngọn đèn làm người ta có vài phần sợ hãi, cả người giống như hòa cùng một không khí với mùa đông, lạnh lẽo vô cùng. Vết thương kia là khi nàng trên chiến trường, bọn nước T chém lên má nàng, lưu lại một dấu ấn không thể xóa nhòa.
Mọi người đi vào phòng, Lục Nghiên nói: "Khuya rồi chắc hai người cũng đói bụng, ta xuống phòng bếp làm đồ ăn khuya cho. Hôm nay ta và bọn Xuân hạnh gói sủi cảo, cho vào nồi nấu một chút liền có thể ăn."
Nàng mang theo nha đầu xuống bếp. Phùng Chinh Viễn ho một tiếng, ghen ghét nhìn Cố Tứ Gia, nói: "Ngươi đúng là có vận khí tốt, ông trời thật không công bằng. Phùng Chinh Viễn ta phong lưu khoái hoạt vậy mà không gặp được mỹ nhân giống nàng là sao?"
Cố Tứ Gia không để tâm chút nào đến lời nói của nàng ta.
"Đúng rồi, hai người các ngươi khi nào thì thành thân? Cô nương thanh thanh bạch bạch như nàng đừng để ngay cả danh phận cũng không có rồi ngươi lại học theo Trần Thế Mỹ mà vứt bỏ người vợ bên cạnh mình..."
Cố Tứ Gia: "..."
"Nghiên Nghiên còn nhỏ, thành thân sớm đối với cơ thể nàng không tốt." Cố Tứ Gia giải thích: "Gia đình ta đã xuất phát đên thành B, chờ họ đến rồi thì có thể bàn đến chuyện hôn sự của ta cùng Nghiên Nghiên."
Nghe vậy, biểu cảm Phùng Chinh Viễn có chút đăm chiêu, nói: "Xem ra ngươi đối với vị trí Thủ tướng kia là tình thế bắt buộc rồi."
Lục Nghiên nấu sủi cảo xong thì đem lên, lấy canh gà làm nước súp. Sủi cảo bên trong mập mạp đầy nhân. Thịt ba chỉ băm ra, cho nhiều mỡ hơn một chút ròi đập vào một cái trứng gà nhân
mới không bị khô, cho thêm một con tôm đã bóc vỏ rồi mới gói sủi cảo lại, nấu chín. Cắn một miếng, vừa thơm vừa ngon, đúng là mỹ vị.
Phùng Chinh Viễn ăn quá nhanh liền bị phỏng. Nước dùng gà trong veo, còn bốc lên hơi nóng nghi ngút. Uống một hớp, cái lạnh giá bên ngoài liền tan biến, cơ thể trở nên ấm áp.
"Ngon quá..." Phùng Chinh Viễn hạnh phúc đến nheo mắt: "Mỗi ngày đều có thể thưởng thức trù nghệ của Lục Nghiên, thật sự quá hạnh phúc rồi."
Lục Nghiên nói: "Ta có cho thêm trong nhân một con tôm đã bóc vỏ, ăn vào hương vị sẽ càng phong phú hơn."
Cố Tứ Gia gắp một cái sủi cảo, thổi bớt nóng rồi đút vào miệng Lục Nghiên. Nàng ăn vào, cảm thấy còn nóng, chân mày lập tức cau lại. Có điều hương vị ngon lành kia thật khiến người ta thấy hưởng thụ mà.
"Ngày mai làm sủi cảo chiên đi, dù sao cũng còn nhiều da sủi cảo." Lục Nghiên quyết định.
Sủi cảo trắng tinh được nhồi nhiều nhân nên bộ dáng cực kỳ đáng yêu. Đổ dầu vào trong một cái chảo to, đến khi dầu nóng thì thả sủi cảo vào chiên, dầu phải ngập phân nửa sủi cảo, chiên ở lửa nhỏ để nó có thể chín từ trong ra ngoài, đợi tới da sủi cảo vàng rộm thì vớt ra.
Sủi cảo chiên và nước hương vị hoàn toàn khác nhau. Cảo chiên da vàng óng ánh xốp giòn, cắn một cái vừa giòn vừa thơm, tư vị khác vô cùng. Lại chấm vào một ít dấm chua, ăn bao nhiêu cũng không ngán, thập phần mỹ vị.
Dù là nước hay chiên, hai thứ này đều ngon như nhau. Phùng Chinh Viễn ăn liên tục hai ngày mới thôi.
Hai ngày sau, mọi người đã tuyển chọn được chức vị Thủ tướng, chính là Cố Thiếu tướng quân từ Lục Thủy Thành tỉnh S. Tuổi tác so với một số người đang ngồi còn nhỏ hơn, nhưng cũng không ai nói gì.
Cùng lúc đó, đoàn người Cố Thái thái đặt chân đến thành phố B, Lục Nghiên là người phụ trách đi đón tiếp.
Cả đám đặt chân tới sân nhà bọn Lục Nghiên ở, Cố Thái thái nhìn xung quanh, âm thầm gật đầu. Cùng đến với Cố Thái thái còn có phụ mẫu Lục gia mang theo Lục Xu, chỉ không thấy Lục Thực.
"Lục Thực còn ở phía sau, mang theo đồ cưới của ngươi từ phía Bắc, may mà bây giờ có xe lửa, nếu không như ngày xưa chắc phải mất vài tháng." Lục lão gia giải thích cho Lục Nghiên.
Lục phu nhân hỏi: "Tòa nhà này là của Cố Tứ Gia?"
Lục Nghiên gật đầu. Không đợi bọn họ lại nói gì, nói: "Ta ở bên ngoài có mua một tòa nhà, tuy không to như cái này nhưng một nhà năm người chúng ta ở cũng đủ. Sau khi dàn xếp cho Cố Thái thái, ta sẽ mang mọi người đến đó."
"Như vậy thì tốt!" Lục phu nhân nhịn không được gật đầu. Bà không ngờ Lục Nghiên chu đáo như vậy, bà nói: "Vốn không phải người một nhà, ở chung một chỗ cũng không tốt. Ngươi và Cố Tứ Gia mặc dù có hôn ước nhưng rốt cuộc vẫn chưa vào cửa, ở lại Cố gia đối với thanh danh ngươi cũng khá tổn hại."
Lục Nghiên gật đầu: "Ta biết mà."
Việc này dã nói qua với Cố Tứ Gia nên khi hắn trở lại, Lục Nghiên chào Cố Thái thái một tiếng rồi mang theo phụ mẫu Lục gia đến tòa nhà của Lục Nghiên. Tòa nhà kia cách chỗ của Cố gia không xa, bất quá chỉ vài con đường.
Phụ mẫu Lục gia đi một vòng, nói: "Đúng là hơi nhỏ nhưng cũng khá tốt."
Trên thực tế, tòa nhà này cũng không tính là nhỏ, chỉ là trong mắt hai người họ thì có chút nhỏ bởi vì tòa nhà của Lục gia bọn họ rất lớn, có thể sánh với tòa viện kia của Cố gia.
Bên kia, Cố Thái thái nhìn Cố Tứ Gia, cẩn thận quan sát chốc lát mới nói: "Vốn cho là sau khi rời nhà ngươi sẽ gầy đi, không ngờ lại mập ra. Xem ra nha đầu Lục Nghiên kia chiếu cố ngươi rất khá."
Cố Tứ Gia cười nói: "Nghiên Nghiên rất tốt."
Cố Thái thái bất đắc dĩ cười, nói: "Ta biết Tứ nãi nãi nhà ngươi tốt."
Tứ Gia luôn để Tứ nãi nãi ở nơi cửa miệng, tuy chưa vào cửa nhưng tất cả mọi người đã gọi Lục Nghiên là Tứ nãi nãi thành quen.
Đương nhiên, tiếng Tứ nãi nãi này của Cố Thái thái đa phần là trêu ghẹo.
Phải nói Cố Tứ Gia kén chọn thật sự. Trước khi gặp Lục Nghiên, hắn bình thường ăn nhiều nhất là màn thầu trắng, ai bảo ăn nó dễ no. Sau khi quen ăn thức ăn của Lục Nghiên, miệng Cố Tứ Gia càng ngày càng kén chọn hơn, ngay cả màn thầu trắng cũng không thể làm hắn thỏa mãn, ăn vào không có chút tư vị nào, đêm khuya thấy đói, bụng kêu liên tục.
Không còn cách nào, Cố Tứ Gia đành làm một tên đầu trộm đuôi cướp, đêm khuya bò qua tường Lục gia, tìm đến thư phòng của Lục Đại tiểu thư đòi ăn.
Lục Nghiên: "..."
Việc này nếu truyền đi đúng là làm cho người ta cười chết.