Khoảng sân đối diện xưởng đóng hộp vừa được xây dựng một ký túc xá cho công nhân, một phòng có thể ở mười mấy người. Tiện nghi ở đây không bằng nhà đơn nhưng đối với những người ngay cả chỗ đặt chân cũng không có như tiểu Tài thì một nơi vừa có thể che gió che mưa, vừa có thể ngủ nghĩ an ổn cũng đã đủ rồi.
Đây là lần đầu tiên Lục Nghiên điều hành công ty nên những chỗ không hiểu liền sẽ đi hỏi Kim. Kim là người rất nhiệt tình, đương nhiên một phần cũng vì mỹ thực của Lục Nghiên đã làm hắn mê muội nên hắn nguyện ý giúp nàng không điều kiện. Có điều với việc xưởng đóng hộp mà tạo quá nhiều lợi ích cho người khác Kim lại có vẻ không đồng ý.
"Lục Nghiên, Z Quốc các ngươi không phải có câu ‘Phi gian bất thương sao’? Thương nhân coi trọng lợi ích, điều kiện của ngươi thật sự không ổn. Đáng ra ngươi không cần thanh toán một đồng đại dương kia, chỉ cần bao ăn bao ở là đã có thể thuê đủ công nhân." Theo Kim lợi ích Lục Nghiên đưa ra chính là ngu xuẩn. Vừa bao ăn ở vừa trả tiền lương, nếu xưởng đóng hộp không có lời thì Lục Nghiên chắc chắn sẽ phá sản.
"Ngươi vì công ty đã bỏ ra bao nhiêu chi phí, thêm hành động này thật sự quá ngu xuẩn." Kim tùy tiện nói. Phải biết những từ này có bao nhiêu nặng nề.
Tuy vậy Lục Nghiên chỉ mỉm cười. Những chuyện cần làm Lục Nghiên sẽ không bao giờ vì người khác nói hai ba câu sẽ dao động thay đổi.
Nàng thoải mái nói: "Kim, ngươi biết rõ mong muốn mở xưởng đóng hộp ban đầu của ta không phải vì kiếm tiền."
Có lẽ người khác sẽ nói nàng chẳng qua là giả nhân giả nghĩa, nhưng nàng muốn làm chuyện trong phạm vi mình có thể giúp cho bọn họ. Cho ngươi cá không bằng chỉ ngươi cách bắt cá, bố thí canh cháo chỉ có thể nhất thời không giúp được cả đời, căn bản không có giải quyết được vấn đề tận gốc rễ. Vì vậy Lục Nghiên mới nghĩ đến chuyện mở xưởng, cho những người này một cơ hội làm việc, để bọn họ có thể nuôi sống chính mình. Mở xưởng cũng không phải dùng tiền của Lục gia mà là dùng 5000 đồng đại dương Kim trả cho Lục Nghiên và 8000 đồng đại dương tiền riêng nàng dành dụm. Có điều 8000 này lúc Tết đã sắm sửa hết một ít nên đã có chút hụt đi, vì vậy xưởng đóng hộp phải nhanh chóng đi vào hoạt động và sinh lời.
Lúc mở công ty, Lục Nghiên đã từng nói qua với cha mẹ mình. Lục lão gia khi ấy nói nàng có thể dùng tiền của Lục gia, bất quá Lục Nghiên đã cự tuyệt. Xưởng đóng hộp là do nàng tự mở nên nàng muốn tự lo mọi thứ từ tiền tài đến nhân lực. Nàng làm sao có thể dùng tiền của người khác thoả mãn dục vọng bản thân?
"Xưởng đóng hộp sau khi thành lập nhất định có thể kiếm tiền." Lục Nghiên nhìn về phía Kim.
Dung mạo hoàn mỹ, con ngươi ánh lên sự tự tin, nàng hỏi lại Kim: "Kim, ngươi cảm thấy dựa tay nghề của ta thì xưởng đồ hộp sẽ phá sản sao?" Nếu nói nàng quá tự tin vào xưởng đồ hộp chi bằng nói nàng tự tin vào tay nghề của mình thì đúng hơn. Nàng chắc chắn rằng mình có thể khiến xưởng đồ hộp làm ra tiền.
Kim sợ hãi nhìn về phía Lục Nghiên, nói: "Lục a, ngươi thật sự là một vị nữ nhân thú vị. Đặt cùng chỗ với đất nước thần kỳ này thì ngươi đúng là một Thiên Sứ nhân từ."
Lục Nghiên mỉm cười, nàng biết ‘Thiên Sứ’ ở đây giống như tiên nữ ở Z Quốc, là nhân vật mỹ lệ trong thần thoại. Có điều, nàng không thấy mình có thể so sánh với Thiên Sứ.
"Kim, ngươi biết ta thực sự cần ngươi giúp. Rất nhiều chuyện ta không thể giải quyết." Lục Nghiên đây cũng chỉ là một đại cô nương lên kiệu xuống xe, lần đầu mở công ty không thể không cần người khác giúp đỡ. Còn Kim vô tình lại là người thích hợp nhất.
Hắn nhiệt tình vui vẻ, tuy là con buôn nhưng lại không phải người xấu, thậm chí còn thập phần yêu thích Lục Nghiên, yêu thích mỹ thực của nàng.
"Đương nhiên!"
Kim khoa trương nói lớn tiếng, nói: "Vì phụ nữ phục vụ là vinh hạnh của ta."
*
Tin tức Đại tiểu thư Lục gia mở xưởng đồ hộp rất nhanh truyền khắp Lục Thuỷ Thành, gây tò mò cho rất nhiều người. Vị Lục tiểu thư này hiện tại là người được bàn tán nhiều nhất thành. Trước kia không phải là chuyện trù nghệ của nàng làm mọi người khiếp sợ thì cũng là quan hệ của nàng với Cố Tứ Gia. Tuy hiện tại không nghe tin tức gì từ hai nhà Lục Cố nhưng không phải thủ hạ Cố Tứ Gia cũng đã gọi nàng là Tứ nãi nãi sao? Giữa hai người nhất định là ván đã đóng thuyền!
Đến khi mọi người nghe được lương ở xưởng đóng hộp đã thực sự khiến ai cũng phải kinh ngạc. Bọn họ không phải ghét bỏ lương quá thấp mà là vì quá tốt đến mức không thể tin nổi. Bao ăn bao ở không nói, còn được mỗi tháng một đồng đại dương, bọn họ thật sự tưởng rằng mình hoa mắt nhìn lầm.
"Trên đời này chuyện được ăn ở không trả tiền mà còn được tiền, nói bên trong không có mờ ám ta tuyệt đối không tin."
"Ta nghe nói xưởng mở là muốn làm điều xấu. Ta còn nhận được tin tức là những công nhân đó được bán sang nước ngoài nha."
"Thật sự có loại sự tình như vậy sao? Nhưng mà Lục tiểu thư có phải người như vậy không?"
"Ai biết được? Bất quá cũng có điểm tốt a."
...
Lục Nghiên chưa từng nghĩ đến việc nàng đưa ra nhiều ưu đãi như vậy lại trở thành chuyện nan giải cho việc tuyển người ở xưởng đóng hộp. Đúng là làm cho nàng dở khóc dở cười. Nhưng xưởng đồ hộp cũng tuyển được một nhóm người tuy rằng chỉ là những hài tử. Mười mấy hài tử này có lẽ là trẻ
em cơ nhỡ trong thành, ngoại hình coi như sạch sẽ nhưng quần áo chỉ có thể che đậy được thân thể.
Hoài Thanh nhìn mấy đứa trẻ choai choai trước mặt liền thở dài. Hắn được Lục Nghiên mời đến quản lý xưởng nên hiểu rõ mục đích nàng mở xưởng, lúc này cũng không lộ ra cảm xúc không nên có nào. Hắn ôn nhu nói rõ điều kiện của xưởng, xác nhận mọi người hiểu rõ rồi đưa hợp đồng cho bọn hắn ký.
"Xưởng chúng ta làm tất cả các ngày trong tuần, mỗi tháng được nghỉ hai ngày. Trong hai ngày này có thể nghỉ cũng có thể đi làm, nếu đi làm thì tiền lương sẽ được nhân đôi." Chính Hoài Thanh cũng cảm thấy điều kiện như vậy tốt đến mức doạ người. Đáng tiếc cho tấm lòng của tiểu thư lại bị nhiều người lấy dạ tiểu thân đo lòng quân tử.
Hợp đồng sau khi ký xong thì chia làm hai bản, Hoài Thanh đưa cho bọn tiểu Tài một phần nói: “Hợp đồng này các ngươi tự mình giữ một phần. Ta có thể hỏi các ngươi một chuyện không? Người ta đều cho rằng xưởng chúng ta có điều khuất tất, các ngươi chẳng lẽ không sợ… Chúng ta thật sự là loại thương nhân xấu kia?”
Tiểu Tài nhìn hắn cười, rõ ràng chỉ là một đứa nhóc choai choai nhưng trên người lại có chút bình tĩnh của người lớn. Hắn nói: "Cái mà ta tin tưởng không phải xưởng đóng hộp của các ngươi mà Lục tiểu thư."
Hoài Thanh sửng sốt, trong lòng có chút ấm. Hắn hiểu rằng những hài tử trước mắt này đã từng nhận ân huệ của Lục Nghiên rồi ghi tạc điều ấy trong lòng, vì nàng mà nguyện tín nhiệm tất cả.
Tuy có nhiều người vẫn còn mang nghi vấn trong lòng nhưng xưởng đóng hộp vẫn chiêu mộ đủ người rất nhanh. Những người này đều là gia cảnh khó khăn hoặc là dân chạy nạn từ tỉnh khác đến Lục Thuỷ Thành, chỉ có thể dựng lều cư ngụ vô cùng khổ cực, tất cả bọn họ đều từng nếm qua canh cháo bố thí ở Thực Mãn Lâu.
Những người này gây cho người ta cảm giác u ám, đôi mắt đen tối không chút ánh sáng, không có bất cứ sức sống nào, giống như một cái xác, bọn họ đều bị chiến tranh biến thành như vậy. Không chỉ bọn họ, rất nhiều nơi ở Z Quốc đều là như vậy. Bọn họ bị chiến tranh áp bức, kế sinh nhai gây áp lực sắp sụp đổ.
"Ta tin Lục tiểu thư sẽ không gạt chúng ta."
Đây là lý do Hoài Thanh nghe nhiều nhất, còn những người khác là do kế sinh nhai bức bách không còn biện pháp nào khác, bắt buộc phải đánh cuộc một phen.
Hoài Thanh đầu tiên không đưa bọn họ đến xưởng đồ hộp ở ngoại thành mà dẫn đến nhà tắm công cộng để bọn họ tắm rửa sạch sẽ còn đưa mỗi người một bộ quần áo màu sắc hoa văn giống nhau.
Hoài Thanh nói: "Việc chúng ta làm là gia công nên yêu cầu đầu tiên các ngươi phải sạch sẽ. Nếu như ta phát hiện các ngươi không giữ vệ sinh thì sẽ trực tiếp sa thải, các ngươi hiểu chưa?"
Đến khi những người này tắm rửa sạch sẽ, Hoài Thanh mới dẫn bọn hắn đến xưởng đóng hộp. Những người này có chút hưng phấn, ánh mắt u ám ban đầu có chút sáng lên —— bọn họ đang được mặt đồ mới trên người, gia đình bình thường một năm cũng chưa chắc có thể mặc được đồ mới.
"Chất vải này cũng là hàng tốt!" Có nữ nhân biết chút may vá hưng phấn kéo kéo quần áo mình, nói: "Không hề thô ráp chút nào."
Đến xưởng đóng hộp, mọi người nhìn kiến trúc ở đây xong trên mặt không nhịn được tươi cười. Có người dẫn bọn hắn đi lĩnh chăn bông, mỗi người đều có thể nhận đến một tấm chăn bông, đắp vào rất ấm áp. Đến mùa đông, bọn họ cũng không sợ lạnh.
"Quả thực giống như nằm mơ vậy." Có người thì thào, đôi mắt ngập nước không ngừng chớp.
Ở ký túc xá, mười người một phòng, giường là giường gỗ bình thường, chậu rửa để dưới gầm giường, phòng ở khá rộng, việc đi lại không thành vấn đề.
"Oa, là giường a!" Tiểu Tài bọn họ vừa đi vào, nhìn thấy chiếc giường ngay ngắn chỉnh tề nhịn không được lộ ra tính khí trẻ con, nhào lên giường lăn vài vòng.
Thạch Đầu ôm chặt quần áo của mình trong lòng, vui mừng nói: "Đồ mới, là đồ mới."
Cho dù trước kia, khi cha mẹ hắn chưa bị người nước T giết chết thì hơn một năm mới có đồ mới.
Tiểu Tài cũng có chút vui mừng, nhưng tính tình hắn vốn trầm ổn, nói: "Lục tiểu thư đối với chúng ta tốt như vậy, chúng ta nhất định phải cố gắng làm việc báo đáp nàng, biết chưa?"
Mọi người nghiêm túc gật đầu. Không chỉ bọn họ, trong lòng những người khác cũng thấy kích động vô cùng, tràn đầy cảm kích Lục Nghiên. Đối với bọn họ mà nói, Lục Nghiên giống như phụ mẫu tái sinh, mang đến hi vọng cho bọn hắn.
Bọn họ nhất định sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ báo đáp Lục tiểu thư. Bọn họ cam đoan!