Nhà của Lục gia là một căn nhà kiểu cũ, diện tích rất rộng, ở phía sau còn có một vườn mai lớn. Hiện tại mùa đông giá rét, muôn hoa héo tàn, vườn hoa mai này của Lục gia lại vô tình nở rộ, muôn hồng nghìn tía, cực kì xinh đẹp, hoa mà hôm trước Lục Thực hái cho Lục Nghiên chính là ở đây.
Trong trí nhớ của Lục Nghiên đúng là có vườn hoa này, ăn xong bữa sáng, cô cùng một đám người giúp việc cầm theo dụng cụ hái hoa đi đến. Vườn mai này thường xuyên có người lui tới nên được chăm sóc rất cẩn thận, hoa nở rất nhiều, đa phần đều là hồng mai. Trong khi xung quanh đều là một màn tuyết trắng xóa thì điểm tô ở đây một khu vườn đỏ rực xinh đẹp vô cùng!
Xuân Hạnh hỏi: "Tiểu thư, chúng ta hái nhiều hoa như vậy là để làm gì?"
Một trận gió lạnh thổi tới, Lục Nghiên rụt cổ, áo choàng lông thỏ cũng kéo cao hơn nói: "Ta định dùng hoa mai làm ít đồ....Hoa này nở ra thật sự rất nhiều, đóa hoa cũng tươi mới, dùng để làm đường tí mai hoa, ủ Mai hoa tửu đều vô cùng thích hợp!"
"Đường tí mai hoa? Mai hoa tửu?"
Nghe vậy Xuân Hạnh liền gia tăng tinh thần, nghĩ đến tay nghề của tiểu thư nhà mình nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Thức ăn gần đây của Lục gia đều do Lục Nghiên làm, tay nghề của Lục Nghiên đã đạt tới trình độ tùy tiện trộn một ít rau xanh cũng trở nên cực kì ngon miệng. Cho nên chỉ sau nửa tháng ngắn ngủi, mọi người ở Lục gia đi ra ngoài, người quen nhìn thấy đều phải giật mình suy nghĩ tại sao lại có thể trở nên béo tốt như vậy.
Xuân Hạnh tự nhéo mặt mình cũng cảm nhận được toàn là thịt, nếu lỡ như tiểu tử Nhị Hổ Tử ở bên cạnh nhà thấy cô béo quá thì làm sao đây! Xuân Hạnh có chút rối rắm... Suy nghĩ một lúc liền thấy, thức ăn ngon so với đàn ông thì vẫn nên lựa chọn thức ăn thì tốt hơn!
Xuân Hạnh cứ như vậy khoái trá quyết định!
Thời gian gần đây, xương cốt của Lục Nghiên đã rắn chắc hơn, thời gian xuống bếp của cô ngày càng nhiều, mỗi lần làm thức ăn cũng làm nhiều hơn một chút để cho người hầu cũng có thể được ăn. Nhờ vào việc chăm sóc cái bao tử của tất cả mọi người mà người hầu trong phủ cũng đều bị cô thu phục dưới trướng, khi nghe cô nói hái hoa mai về để làm thức ăn đều hăng hái hơn -- tiểu thư lại muốn làm đồ ăn ngon rồi, thật sự chờ mong nha....
Đến giữa trưa, gió tuyết lại bắt đầu nổi lên, Lục Nghiên nhìn thấy cũng đã đủ hoa liền gọi mọi người vào nhà.
"Được rồi, nhiều như vậy cũng xem như đã đủ, chúng ta về thôi, nếu còn thiếu sẽ cho người ra hái sau!"
"Vâng ạ!"
Vừa nghĩ tuyết rơi, ngay lập tức liền kéo đến, chớp mắt đất trời trở nên trắng xóa. Phân phó người hầu đặt hoa mai vừa hái được ở phòng bên, Lục Nghiên vừa cởi xuống áo choàng thì một người hầu bưng đến cho cô một chén trà nóng. Lục Nghiên nhận trà từ tay hạ nhân, nếm thử một ít liền thấy khứu giác rất kích thích. Chỉ là một chén trà táo đỏ, bên trong cho vào một thìa mật ong, vị ngọt nhàn nhạt vừa đủ, thật sự rất ngon. Uống xong chén trà, tay cô cũng đã trở nên ấm áp hơn, Lục Nghiên thoải mái thở một hơi, cảm giác lười biếng kéo đến.
"Hôm nay kêu phòng bếp chuẩn bị một chút, ta sẽ viết danh sách các món cần dùng, đưa cho dì Từ sơ chế cho tốt, một lát nữa ta đi xuống chỉ việc nấu." Cô mở miệng nói.
Xuân Hạnh gật đầu: "Vâng ạ!"
Lục Nghiên dự định ngủ trưa một lúc thì bên ngoài truyền đến âm thanh: "Tiểu thư, tiểu thư.... không xong rồi, có người ở Kim Ngân phường đến."
Người đang chạy tới chính là anh trai của Xuân Hạnh, cũng là người hầu ở bên cạnh Lục lão gia.
"....Kim Ngân phường?"
Lục Nghiên thì thào nhắc lại, trong đầu hiện lên một chút kí ức của cái tên này, cô kinh ngạc nói: "Đây không phải tên của sòng bạc sao? Người ở sòng bạc đến phủ chúng ta làm gì?"
Lý Hạ nói ra tin tức mình đã nghe lén được: "Bọn họ nói, thiếu gia đánh bạc ở sòng bạc của họ nợ hai mươi vạn lượng bạc, nếu hôm nay không trả thì sẽ đem tam tiểu thư bán cho kỹ viện trả nợ. Bây giờ phải làm sao đây tiểu thư?"
Nghe vậy, đồng tử trong mắt Lục Nghiên co rút lại, đánh bạc nợ hai mươi vạn lượng bạc.....
"Lục Thực chắc chắn không phải người ham mê cờ bạc!" Lấy lại tinh thần, Lục Nghiên nhíu mày nói.
Đứa nhỏ Lục Thực này, bởi vì là con trai duy nhất trong nhà, tính tình không thể tránh khỏi có chút kiêu căng nhưng trước giờ chỉ thích chơi bời, ăn uống,... nói chung là một tiểu tử ôn hòa, kính trọng người lớn, chăm sóc chị em, Lục Nghiên không tin cậu sẽ chạy đến sòng bạc lại còn chơi thua nợ tới hai mươi vạn lượng.
"Người của Kim Ngân phường hiện đang ở đâu?" Lục Nghiên hỏi.
Lý Hạ: "Ở nhà chính, thiếu gia còn bị bọn họ đánh một trận, không biết có tổn thương chỗ nào không!"
Lục Nghiên hít sâu một hơi, kêu Xuân Hạnh lấy quần áo cho mình thay, sau đó mang theo người chạy đến nhà chính, vừa đi vừa hỏi Lý Hạ những tin tức có liên quan. Tin tức cô biết thật sự quá ít, thật sự không biết ở đó đang xảy ra sự tình gì... Lục Nghiên có chút đau đầu.
Kim Ngân phường là sòng bạc lớn nhất ở S tỉnh, sau lưng thế lực chống đỡ rất lớn. Trước kia Lục gia tuy tên tuổi lớn nhưng cũng chỉ là nơi bán rượu, không thể sánh bằng những người có quyền thế kia, bây giờ Lục gia lại xuống dốc, bọn họ càng kinh thường gia đình cô, trực tiếp đi đến nhà đòi nợ. Thật sự không ổn rồi.... Lục Nghiên gọi Lý Hạ đến phân phó một chuyện.
".....Tiểu thư, thật sự có thể làm như vậy sao?" Lý Hạ do dự.
Lục Nghiên nói: "Ngươi cứ làm theo những gì ta nói là được."
Sau đó, cô sai Xuân Hạnh gọi tất cả mọi người trong phủ đến, cùng với cô đi đến nhà chính Lục gia. Cô chính là muốn để khí thế này lấn áp bọn người kia.
"Nếu Lục gia các người không trả số tiền kia, như vậy
cũng không thể trách Kim Ngân phường chúng ta không nói chuyện tình cảm, khuê nữ của Lục lão gia ngài bộ dáng yểu điệu xinh đẹp có thể đáng giá vài đồng."
"Cha...cha....! Cứu con!"
Ở nhà chính, người của Kim Ngân phường vây bắt Lục Xu, Lục Xu liên tục tráng né, một bàn tay vô tình cào trúng mặt cô. Đừng nghĩ Lục Xu mới chỉ mười hai tuổi, cô đã biết làm đẹp, móng vuốt kia cào trúng mặt cô, trên mặt xuất hiện vài vết máu.
"Nha đầu xấu xí!"
Tên tay sai kia phun ra lời chửi mắng, một bàn tay như cái quạt mo bay về phía Lục Xu, kéo cácnh tay của cô đi.
"Các ngươi buông tay con bé ra, Tần gia, có chuyện gì thì từ từ ngồi xuống nói chuyện...." Lục lão gia bị bọn người kia bắt lại, vừa tức lại vừa vội nhìn về phía người đàn ông ngồi bên kia. Hắn ta mặc mốt bộ áo vạt dài, trên đầu đội mũ màu đen, bộ dạng vô cùng tuấn tú, khí chất ôn hòa vô hại, nhìn không giống người chỉ biết đụng tay chân mà lại giống dân trí thức.
Tần gia mỉm cười nói: "Lục lão gia, ngài đang làm khó tôi rồi, tôi cũng chỉ làm việc cho người khác thôi. Tục ngữ nói, thiếu nợ thì phải trả tiền, việc đó là tất yếu, các ngươi không đem tiền ra trả, chúng ta chỉ có thể sử dụng thủ đoạn thôi...."
Lục Thực bị người ta đánh tới mức không thể nhìn ra bộ dạng, lúc này lại nhìn thấy Lục Xu bị người khác cào mặt vội la lên: "Người thiếu tiền các ngươi là ta, không liên quan đến em gái ta, các ngươi muốn bán thì bán ta đi..."
Lục Nghiên đi tới, nhìn thấy cản tượng Lục Xu thì bị người ta lôi kéo, cha mẹ cô cùng với Lục Thực bị người của Kim Ngân phường bắt quỳ dưới đất. Khóe mắt liền giật!
Nộ khí trong lòng cô không thể kiềm lại được, đi vào nhà chính lớn tiếng kêu: "Dừng tay!"
Hai chữ rõ ràng vang lên, nháy mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía cô. Sau lưng Lục Nghiên là tất cả người hầu ở Lục gia, khí thế cũng rất lớn.
"Chị...."
Lục Xu nhìn thấy cô ngay lập tức hiện ra ánh mắt cầu cứu, lợi dụng mọi người đang chú ý tới Lục Nghiên, Lục Xu liền cúi đầu hung hăng cắn vào tay đối phương một cái. Hắn bị đau liền theo bản năng buông tay, nhân cơ hội này Lục Xu nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lục Nghiên, trốn sau lưng nàng run rẩy kêu: "Chị...." Nàng nắm lấy cánh tay Lục Nghiên, Lục Nghiên vỗ vỗ tay cô nói: "Không có việc gì đâu."
"Nha đầu xấu xí!"
Tên tay sai bị Lục Xu cắn trửo nên tức giận, bước tới muốn nắm lấy Lục Xu. Lục Nghiên liếc mắt nhìn hắn một cái sau đó tát cho hắn một bạt tay.
"Chát!"
Bạt tay này đánh ra khiến tên tay sai đầu nghiêng qua một bên, mùi máu tươi xông vào mũi. Cô nương này thật mạnh....-- tên tay sai cảm giác trên mặt đau đớn, trong lòng lại càng giật mình.
"Ngươi là cái thá gì mà cũng dám tới lôi kéo em gái ta?"
Lục Nghiên lạnh lẽo nhìn đối phương. Ánh mắt cô quá mức sắc bén như là lưỡi dao, còn có khí thế bức người khiến cho đối phương có cảm giác thấp kém. Nhìn vào ánh mắt cô, tên tay sai chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, loại cảm giác này hắn chỉ cảm nhận được khi ở bên cạnh ông chủ của mình, nhất thời cơ thể liền cứng ngắc lùi lại.
Ánh mắt cô liếc qua nhìn tới người đang ngồi trên ghế kia, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc nói: "Người của Kim Ngân phường quả nhiên là uy phong!"
Tần gia nhìn cô, hơi suy nghĩ rồi kinh ngạc nói: "Đại tiểu thư Lục gia?"
Lục Nghiên cười, nụ cười không hề có chút ấm áp nào. Ánh mắt đảo tới chỗ cha mẹ cô, nhìn thấy họ không có chút thương tổn gì mới nhẹ nhàng thở ra, nói với Tần gia: "Kim Ngân phường đúng là không để Lục gia chúng ta vào mắt, trực tiếp chạy tới cửa Lục gia. Tần gia, ngươi làm vậy thật sự không đúng một chút nào!"
Tần gia tỏ ra bất đắc dĩ nói: "Nếu không phải do Lục thiếu gia thiếu nợ Kim Ngân phường chúng ta thì ta cũng không muốn đến đây như thế này đâu. Ta là người làm kinh doanh, từ trước đến giờ đều nói đến đồng tiền, hòa khí sinh tài!" Bộ dáng của hắn ta muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu!
Ngươi đi chỗ khác mà hòa khí sinh tài! Lục Nghiên lạnh lùng cười nói: "Lục Thực là loại người như thế nào ta rất rõ! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, ta biết Tần gia ngươi nhất định hiểu rõ!"
Cô nheo mắt lại, mỉm cười: "Chỉ có điều, Tần gia xem thường Lục gia chúng ta như vậy thì chắc cũng không để Cố gia vào trong mắt rồi!"
Cố gia? Trog tỉnh S này có thể có Cố gia nào khác hay sao?
Lục Nghiên mỉm cười nói: "Ta sợ Tần gia ngươi quên mất, Lục Nghiên ta chính là vị hôn thê của Cố Thành, hai nhà Cố Lục vẫn còn có quan hệ thông gia! Hiện tại Tần gia đánh tới cửa Lục gia ta chính là hoàn toàn không để Cố gia vào trong mắt rồi. Chắc là thế lực sau lưng Kim Ngân phường quá lớn, khinh bỉ cả Cố gia nha?"