Cố Tứ tiểu thư mặc dù chỉ là thứ nữ nhưng hôn lễ lại cực kỳ náo nhiệt. Những nhân vật có tên tuổi ở Lục Thủy Thành đều đến. Đương nhiên, rất nhiều người đều giả vờ, đến chỉ để mượn cơ hội kéo gần quan hệ với Cố gia.
Lục gia đến không sớm không muộn, bọn họ mới xuống xe thì quản gia của Cố gia liền vội vàng chạy ra tiếp đón.
"Lục lão gia, Lục phu nhân..."
Quản gia đi tới, mặt mày ôn hòa tươi cười, tiếp đón hai vợ chồng Lục lão gia xong mới đưa mắt nhìn Lục Nghiên đứng sau lưng bọn họ, nụ cười càng cung kính thành khẩn mấy phần: “Lục đại tiểu thư.”
Ánh mắt quản gia kinh diễm nhìn nàng, thầm nghĩ, trách không được Tứ Gia thích nàng đến vậy. Lục đại tiểu thư quả là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, đẹp nhưng không tục, khí chất cao quý thanh nhã vô cùng.
"Mọi người, thỉnh..." Quản gia thập phần khách khí.
Lục Nghiên mặc trên người một bộ sườn xám hồng nhạt thêu hoa sơn trà trắng làm nổi bật khuôn mặt tú lệ cùng đôi mắt như biết cười. Chiếc eo nhỏ nhắn thon thả, đôi chân trắng hồng dài miên man ẩn hiện dưới lớp váy khiến người ta mơ màng đắm say.
Hôm nay nàng đổi kiểu trang điểm khác. Đôi môi tô son đỏ mọng, hàng mi thanh tú tinh xảo động lòng. Khác với vẻ kiểu trang điểm diễm lệ này, khí chất toát ra từ Lục Nghiên trầm tĩnh thanh lãnh, vừa quyến rũ kiều diễm vừa cao quý nhẹ nhàng. Nàng bỗng chốc trở thành tâm điểm sự chú ý của nhiều người, không ai có thể dời mắt đi.
Đám người có chút rối loạn, những người khác thấy quản gia nhiệt tình nghênh đón như vậy liền tò mò. Sau khi liếc mắt nhìn, nhất thời bị kinh diễm.
Một tên thiếu gia phong lưu đa tình nhất Lục Thủy Thành huýt sáo, hưng phấn nói: “Hàng tốt nha. Đây là tiểu thư nhà nào vậy, sao ta chưa từng gặp?”
Hắn từng gặp vô số mỹ nhân ở Lục Thủy Thành nhưng chưa từng thấy nàng.
Lưu Chí Viễn liếc qua Cố Thành đang chăm chú nhìn Lục Nghiên, mở miệng nói: “Đây là Lục gia Đại tiểu thư, không phải a miêu a cẩu, ngươi đương nhiên chưa gặp."
Trong lòng Lưu Chí Viễn âm thầm kinh ngạc, so với lần gặp trước, vị Lục đại tiểu thư này nhìn mạnh mẽ độc lập, không giống như hoa thố ti mỹ lệ. (Hoa thố ti là hoa chùm gửi, sống dựa vào người khác)
Trần Tu Trúc suýt nữa bị sặc nước miếng, kinh ngạc chỉ vào Lục Nghiên nói: "Lục Đại tiểu thư? Ngươi nói đó là người bị Cố Thành từ hôn, sau đó trở thành vị hôn thê của thúc hắn?”
Cố Thành cảm thấy như bị người ta đâm một mũi tên vào ngực.
Trần Tu Trúc cảm thấy khó tin, trừng mắt nói: "Mỹ nhân như vậy mà ngươi có thể từ hôn? Mẹ ơi, ánh mắt ngươi nằm dưới lòng bàn chân sao?”
Cố Thành: "..." Đầu gối lại trúng một tên.
Hèn gì Cố Tứ Gia không sợ người khác chê trách mình đoạt lấy vị hôn thê của cháu cũng nhất định phải cưới nàng vào cửa. Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng nguyện ý!
Trần Tu Trúc lẩm bẩm, nghĩ đến chuyện vị hôn thê biến thành trưởng bối, nhịn không được vỗ vỗ bả vai Cố Thành, thông cảm nói: "Ai, về sau ngươi phải gọi Lục tiểu thư một tiếng thẩm thẩm. Kiên cường lên huynh đệ."
Cố Thành: "..." Hắn có thể nói gì nữa, chỉ đành mỉm cười.
Người Lục gia vừa đến, vô số người liền tràn lại, biểu cảm ôn hòa kết giao.
"Lục tiểu thư..."
Lục Nghiên mỉm cười nhìn mọi người, không phải như đứa trẻ thẹn thùng mà trấn định tự nhiên ứng phó bọn họ, cử chỉ hào phóng, không hề sợ hãi.
Cảnh tượng này rơi vào mắt người khác liền làm cho người ta không ngừng cảm thán. Trên đời này có người con gái hoàn mỹ, không chỉ vóc dáng xinh đẹp mà làm ăn cũng giỏi như vậy sao?
Lưu Chí Viễn nhìn một màn này, thở dài: "Nghe nói Lục gia bây giờ là do Lục tiểu thư cầm quyền, nàng không chỉ mở xưởng đồ hộp, còn muốn mở xưởng sản xuất trứng vịt muối, thật đúng là lợi hại."
Lúc trước, khi nàng mở nhà máy đóng hộp, nhiều người không dám ứng tuyển làm việc, bây giờ khi nghe thấy nàng lại muốn mở xưởng thì ai nấy đều phấn khởi chạy đến. Bàn đến những đãi ngộ ở xưởng đồ hộp, tiền lương không những tốt mà còn được bao cơm, nghe nói đều là bánh bao trắng, so với những gì bọn hắn ăn còn tốt hơn.
Công nhân viên ở xưởng đồ hộp đa phần đều từ nơi khác chạy nạn đến, khổ cực vô cùng. Nhưng bây giờ thì sao? Cuộc sống của họ hiện tại tốt hơn những người địa phương bọn hắn rất nhiều.
Có sự đối lập như vậy nên tâm lý mọi người sao không ham muốn, đến khi nghe tin Lục Nghiên lại muốn mở xưởng đương nhiên mọi người đều chờ đợi.
Bọn thiếu gia chơi bời như Lưu Chí Viễn cũng nghe thanh danh vị Lục đại tiểu thư này. Người vừa có thiện tâm, bộ dáng lại xinh đẹp, ai nấy đều miêu tả nàng trở thành tiên nữ trên trời.
“Nói không chừng tiên nữ cũng có vẻ ngoài như vậy đó.” Trần Tu Trúc nói thầm, ánh mắt thưởng thức nhìn Lục Nghiên.
Hắn và Lưu Chí Viễn là bạn tốt, hai người xem như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều thích mỹ nhân. Thế nhưng bọn hắn chỉ phong lưu chứ không hạ lưu, trên tình trường đều là ngươi tình ta nguyện.
Nhìn về phía Cố Thành, Trần Tu Trúc âm thầm lắc đầu. Không biết Cố Thành là nghĩ cái gì, trong nhà có đại mỹ nhân như vậy mà còn nhớ thương hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài. So sánh Diệp Tinh cùng vị Lục tiểu thư này chính là thiên địa khác biệt. Hắn mất trí mới có thể bỏ xuống trân châu lựa chọn một viên sỏi.
Chưa hết. Mỹ nhân kia lại bị thúc thúc mình giật mất, về sau còn phải gọi người ta một tiếng thẩm thẩm, sao lại không xấu hổ cho được.
Lưu Chí Viễn liếc mắt nhìn hắn, hừ nói: "Chờ Lục tiểu thư gả cho Cố Tứ Gia, không chỉ Cố Thành, ngay cả chúng ta cũng phải gọi một tiếng thẩm thẩm."
Trần Tu Trúc sửng sốt.
*
Đây là lần thứ hai Lục Nghiên đến Cố gia, nhưng là lần này cùng lần trước lại hoàn toàn khác nhau. Lần trước bởi vì hôn sự với Cố Thành mà nàng mang theo tâm lý bài xích, nhưng lúc này lại không giống vậy, ít nhất
tâm tình cũng thoải mái rất nhiều.
Bọn họ được mời đến phòng khách, trong phòng đầy nữ nhân trang điểm xinh đẹp oanh oanh yến yến, ăn mặc lộng lẫy vây quanh Cố phu nhân, lời nói mang theo vài phần nịnh hót.
Người Lục gia vừa vào liền gây sự chú ý cho mọi người. Cố phu nhân đưa mắt nhìn liền thấy Lục Nghiên đứng sau lưng Lục lão gia bèn nở nụ cười, vẫy tay gọi nàng lại.
Lục Nghiên đi qua, dáng người thướt tha, gương mặt kiều diễm khiến cho các nữ nhân khác sinh lòng đố kỵ, nhất là những người cùng tuổi nàng, so sánh với nàng thì bọn họ xinh đẹp ở mức bình thường, không có gì lạ.
Mỹ nhân đây rồi!
Trong lòng mọi người đều dâng lên suy nghĩ như vậy. Quan trọng hơn, đây không phải là loại mỹ nhân không não. Mị lực tỏa ra từ người nàng còn hấp dẫn hơn vẻ đẹp bên ngoài.
Đây chính là Kim Oa hài tử a, có thể kiếm được núi vàng núi bạc về nhà nữa kìa.
Nghĩ đến này, mọi người nhìn về phía hai vợ chồng Lục lão gia, ánh mắt cũng không che giấu được đố kị. Đúng là cái gì tốt cũng bị hai người chiếm mất.
"Phu nhân." Lục Nghiên đi về phía trước, thi lễ với Cố phu nhân, tư thái đoan trang động lòng người.
Cố phu nhân đánh giá nàng, bà tưởng rằng nàng sẽ là một cô nương tính tình cường thế, không ngờ bây giờ gặp lại dịu dàng như nước, hơn nữa cử chỉ cũng khoan thai quý phái.
"Hài tử ngoan."
Cố phu nhân mỉm cười, nắm tay Lục Nghiên ngồi xuống bên cạnh mình, bộ dáng thập phần vui vẻ.
Những người khác thấy thế, trong lòng lẩm bẩm, nhìn tình huống này có vẻ lời đồn bên ngoài thật sự không sai. Bà có thể không vui vẻ sao, đây chính là con dâu hoàn hảo nha. Bất quá cũng có người cổ hủ tỏ vẻ khó chịu, việc làm của Cố Tứ Gia thật trái luân lý, đây là vị hôn thê của cháu hắn!
Lục Nghiên nhìn thấy Cố Tứ Gia đứng bên cạnh Cố phu nhân. Thân hình thẳng tắp, anh tuấn, đứng ở đó giống như một bức tranh đẹp, làm cho người ta khuông muốn nhìn cũng khó.
Cố Tứ Gia đương nhiên cũng nhìn thấy nàng, nhưng không nghĩ nàng sẽ ở bên người Cố phu nhân, có chút sửng sốt.
Lục Nghiên nghịch ngợm nháy mắt với hắn, sau đó mím môi cười.
Cố Tứ Gia giật mình, không dấu vết liếc mắt nhìn nàng rồi đi ra phía trước nói chuyện cùng Cố phu nhân.
Lục Nghiên ngoan ngoãn ngồi một bên, cho dù không nói lời nào cũng làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, tâm tình thoải mái. Cố Tứ Gia nhìn thấy trên tay nàng đeo một chiếc vòng tay phỉ thúy, tôn lên được đôi tay thon dài xinh đẹp của nàng, chính là chiếc vòng hắn tặng cho nàng hôm đi với nhau ở phố Bạch Hổ, trong lòng hắn lại càng hài lòng.
Hắn thích nhìn thấy Lục Nghiên mang trang sức hắn tặng, giống như trên người nàng có dấu hiệu của hắn.
"Cộp cộp cộp."
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề. Mọi người kinh ngạc, nâng mắt nhìn lên liền thấy một đám lính mặc quân trang, cầm súng ống đi đến. Đi đầu là một thanh niên thanh tú, khí thế bừng bừng phấn chấn.
"Cố thiếu tướng, đã lâu không gặp!" Bỏ mũ xuống đưa cho phó quan bên cạnh cầm, thanh niên đi tới chào hỏi thân thiện cùng Cố Tưa Gia.
"Phùng thiếu tướng?"
Cố Tứ Gia khẽ nhíu mày, không hiểu tại sao tên Phùng Chinh Viễn này lại ở đây.
Phùng Chinh Viễn cười khà khà, nói: "Nghe nói Cố Tứ tiểu thư thành thân, ta liền đến tham gia náo nhiệt. Cố thiếu tướng không phải không chào đón chứ?"
Cố Tứ Gia làm động tác thỉnh, nói: "Phùng thiếu tướng nói đùa rồi. Ngươi tới là làm cho Cố gia nở mày nở mặt."
Hai người khách sáo một phen, Phùng Chinh Viễn đi lên hành lễ với Cố phu nhân. Khuôn mặt hắn thanh tú, trên người lại có một loại khí phách phóng đãng bất kham, chắc chắn là người rất mạnh mẽ.
Cố phu nhân cười nói: "Ngươi tới đây phụ thân ngươi có biết?"
Phùng gia giống như Cố gia, đều là quân phiệt. Phùng Chinh Viễn là đứa nhỏ mà Phùng tướng quân đắc ý nhất. Thủ đoạn cường thế, uy danh như Cố Tứ Gia ở Z Quốc.
Phùng Chinh Viễn nói: "Ta đến cha ta đương nhiên biết, còn kêu ta hỏi thăm sức khỏe của ngài."
Hàn huyên vài câu, Phùng Chinh Viễn ngồi xuống gần đó, vừa vặn nâng mắt liền có thể nhìn thấy Lục Nghiên. Cô nương kia da tuyết ngọc xương, nụ cười như đóa hoa ban mai.
Phùng Chinh Viễn nhướn mày, cười đùa nói: "Vị tiểu thư này thật xinh đẹp, không biết là tiểu thư nhà nào. Ta thấy chúng ta có vẻ rất hợp nhau."
Tác giả có lời muốn nói: Diễn viên mới lên đài, Phùng Chinh Viễn, một thiếu tướng anh tuấn phong lưu!
Phùng Chinh Viễn với Phùng Chí Viễn:))) thỉnh thoảng ta thấy tác giả đặt tên trùng quá rồi...