Đang vào mùa hè, hoa sen nở rộ, vừa đẹp vừa thơm. Thực Mãn Lâu ở thời điểm này cũng đưa ra món mới: bánh hoa sen.
Hoa sen làm chín bằng dầu. Sau khi nặn thành hình thì cho vào chảo dầu sôi, từng lớp bánh nở ra như những cánh hoa sen, xinh đẹp vô cùng. Ăn vào, bánh tan trong miệng, thơm ngon, có thể nói sắc hương vị hoàn mỹ. Ngồi trong tiểu đình giữa hồ, thưởng thức một phần bánh hoa sen cùng trà lạnh, nhìn sen dưới hồ, không biết thoải mái đến mức nào.
Thực Mãn Lâu sinh lời, nhưng tiền này không phải của Lục Nghiên mà dùng cho Lục gia, nàng không thể sử dụng.
Sáng sớm, mặt trời đang tỏa ra từng tia nắng nóng, công nhân viên ở xưởng đồ hộp đã thức từ lâu, sau khi rửa mặt thì đến căn tin dùng điểm tâm, chuẩn bị một ngày làm việc. Bữa sáng ở căn tin vô cùng phong phú, có cháo, màn thầu trắng tinh đặt trên đĩa,... chỉ cần cầm phiếu thức ăn của nhà máy thì có thể nhận được.
"Nghe nói tiểu thư lại muốn xây thêm nhà máy. Có điều không phải làm đồ hộp mà sản xuất trứng vịt muối." Công nhân ngồi tụm năm tụm ba ăn điểm tâm, rảnh rỗi bàn về việc này.
Có người nói: "Mấy gia đình gần nhà ta đều đang sốt ruột chờ đợi nhà máy tuyển dụng. Hừ, nhớ ngày trước, lúc xưởng đồ hộp tuyển người, ta kêu bọn hắn, cả đám không ai muốn đi làm, còn khuyên ta đừng đi, nói là sợ rằng làm chưa bao lâu xưởng cũng đóng cửa. Đến khi ta đem tiền lương về, bọn họ lại hối hận muốn chết."
Lời này được rất nhiều người đồng cảm. Có người từ địa phương khác đến, nhìn bánh bao trắng trong tay mình, cảm thán nói:"Nhớ lúc đó, đừng nói màn thầu, ngay cả bánh ngũ cốc khô cũng phải chia ăn mấy ngày một cái, bây giờ bánh bao trắng có thể ăn đến khi no. Ngày trước, mọi người nhìn ta xem thường vô cùng, giống như rác rưởi vậy. Còn hiện tại, có ai không hâm mộ ta có thể làm ở xưởng đồ hộp?"
Mọi người ngay lập tức hiểu rõ. Hồi tưởng lại ngày xưa, giống như một giấc mơ dài vậy. Ít nhiều nhờ vào Lục tiểu thư mà bọn họ mới có ngày hôm nay, bọn họ chỉ có thể báo ân bằng cách cố gắng làm việc, kiếm nhiều tiền cho nàng hơn. Đây là ý nghĩ của rất nhiều công nhân viên.
Ở nhà máy khác của Lục Nghiên, sau khi xây xong, đang bắt đầu tuyển dụng nhân viên. So với lần trước tuyển nhân viên tiêu điều cho nhà máy đóng hộp, lần này có vô số người chen lấn dẫm đạp lên nhau muốn vào nhà máy. Điều này cũng bình thường, có ví dụ của xưởng đóng hộp nên ai cũng biết, nhà máy của Lục đại tiểu thư phúc lợi rất tốt, không những bao ăn bao ở mà còn được một đồng đại dương tiền lương.
Dưới loại tình huống này, rất nhanh nhà máy đã tuyển dụng đầy đủ công nhân. Nhà máy sản xuất trứng vịt muối nhanh chóng được thành lập. Kho hàng của nhà máy chất đầy các chậu sành muối trứng. Trong vòng một tháng, những trứng vịt ấy sẽ biến thành trứng vịt muối, hơn nữa còn có thể bán ra thị trường.
Nhà máy thứ hai này của Lục Nghiên không chỉ sản xuất trứng vịt muối mà còn sản xuất những thứ khác, ví dụ như đậu phụ sấy dùng để làm đồ ăn vặt, còn có chân gà ngâm ớt. Một nhà máy chia làm ba gian, việc làm không đụng chạm nhau nên cần tuyển rất nhiều công nhân. Chỉ một chút nữa, việc vận hành nhà máy đã vượt ra khỏi phạm vi ngân sách của Lục Nghiên. May mà có tiền của Tứ Gia chống đỡ, nếu không đã bị kẹt lại không thể mở xưởng.
Thật ra, nếu không có tiền của Cố Tứ Gia thì Lục Nghiên cũng sẽ không có ý định sản xuất đậu sấy cùng với chân gà ngâm.
Đậu phụ sấy và chân gà là hai loại đồ ăn được bán rất tốt, nhất là đậu sấy. Chỉ cần hai mươi mấy đồng bạc đã có thể mua được đậu sấy, còn chân gà cũng chỉ hơn năm mươi đồng, gia đình bình thường đều có thể mua được. Nhưng giá rẻ cũng không ảnh hưởng đến chất lượng của nó, hương vị mỗi loại đều thập phần ngon miệng.
Đậu phụ tươi trắng mềm sau khi chế biến trở thành đậu phụ sấy ăn vặt, vị rất đặc biệt, vừa cay vừa thơm mùi ngũ vị hương, đựng trong từng hộp nhỏ, ngon vô cùng.
Chân gà ngâm ớt thì da mềm mềm dai dai, tuy rằng ngâm với ớt làm lưỡi muốn bỏng, nhưng lại có ma lực khiến người ta không nỡ dừng tay.
Trứng vịt muối dùng với cháo là ngon nhất. Lấy đũa gắp phần lòng đỏ trứng cho vào miệng liền tan ra, mềm mịn thơm tho, lại mằn mặn. Quan trọng nhất là có thể bảo quản lâu, dùng được một thời gian khá dài.
So với đồ hộp thì người Z quốc thích mấy món này hơn. Vừa đưa ra thị trường, lượng tiêu thụ đã rất ấn tượng.
Kim là người đầu tiên bàn chuyện kinh doanh với Lục Nghiên. Hắn hoàn toàn bị tay nghề của nàng chinh phục. Trứng vịt muối, chân gà ngâm và đậu phụ sấy được hắn đặt hàng với số lượng rất lớn, đem đến tiền lời khá nhiều cho Lục Nghiên. Mấy món này được vận chuyển bằng thuyền đến bên kia đại dương.
Lúc này, Lục Nghiên bỗng dưng nhận được điện thoại của Khổng Lệnh Thư.
Làm chủ biên ở tòa soạn báo nên quyền lực của Khổng Lệnh Thư không nhỏ. Bên cạnh đó, hắn lại là du học sinh, sau khi trở về liền vào tòa soạn, rất nhanh đã trổ hết tài năng trở thành chủ biên. Đúng là người cực kỳ có năng lực.
Hắn nói cho Lục Nghiên biết, tòa soạn có thể đăng tin về nhà máy của nàng nhưng Lục Nghiên phải trả thù lao cho tòa soạn.
"Lục tiểu thư, nàng cũng biết, tòa soạn của ta cũng phải ăn cơm." Khổng Lệnh Thư cười nói.Lục tiểu thư, ngươi cũng biết, chúng ta tạp chí xã hội cũng là muốn ăn cơm." Khổng Lệnh Thư cười nói.
Lục Nghiên mỉm cười, khách khí mà lễ độ nói: "Đương nhiên, ta sẽ không để cho tạp chí của Khổng tiên sinh phải chịu thiệt. Như vậy đi, chúng ta trước tiên ký hiệp ước một năm, mỗi tháng 500 đồng đại dương. Ngươi cảm thấy thế nào?"
500 đồng đại dương?!
Ánh mắt Khổng Lệnh Thư lóe lên một tia khiếp sợ. Tiền lương của mọi người ở tạp chí bọn họ chỉ bốn năm đồng đại dương. 500 đồng thật sự là một con số xa xỉ.
Không đợi hắn kịp phản ứng, Lục Nghiên lại nói tiếp: "Ta sẽ đưa thêm một trăm đồng đại dương, đây là thù lao cho một mình Khổng tiên sinh ngài."
Khổng Lệnh Thư sợ hãi thật sự.
Lục Nghiên mỉm cười nói: "Ngài không cần cảm thấy có gánh nặng, đây là Khổng tiên sinh ngài xứng đáng. Nếu không có ngài giật dây bắc cầu, việc này nhất định không thành. Vậy chúng ta có thể ký hiệp ước chưa?"
Ánh mắt Khổng Lệnh Thư chớp động, nhìn Lục Nghiên cũng chân thành, nồng nhiệt hơn rất nhiều.
Ký một chữ xong, việc làm ăn này liền hoàn thành. Lục Nghiên
mỉm cười đưa tay ra, nói:"Hợp tác vui vẻ, Khổng tiên sinh."
"Hợp tác vui vẻ, Lục tiểu thư."
Trong lòng Khổng Lệnh Thư không khỏi sợ hãi, kinh ngạc với sự quả quyết của Lục Nghiên.
Đi ra từ trà lâu, Lục Nghiên đội mũ tránh đi ánh mặt trời.
"Tiểu thư, 500 đồng đại dương có phải nhiều quá hay không?" Xuân Hạnh đi bên cạnh hỏi. Tiểu thư, 500 cái đồng đại dương, có thể hay không nhiều lắm?" Bên cạnh Xuân Hạnh hỏi.
Lục Nghiên hơi hơi nheo mắt, cười nói: "Không nhiều, ta có dự cảm, việc làm ăn này sẽ mang đến thu nhập cho chúng ta gấp trăm ngàn lần."
Nàng muốn đăng lên nhật báo toàn quốc, nói cách khác, mỗi ngày chỉ cần xem báo đều có thể nhìn thấy tên xưởng đồ hộp của Lục Nghiên. Một ngày nhìn không hiệu quả thì hai ngày ba ngày, thậm chí là một năm. Sau này nếu có sản phẩm giống như vậy thì bọn họ cũng không quên tên của mình mà lựa chọn sản phẩm bên nàng.
Người dân lúc này chưa ý thức được việc quảng cáo trên báo, Lục Nghiên cũng không biết có hữu dụng hay không nhưng đối với nàng, đem tiền ra ngoài thì không bao giờ hối hận. Bởi vậy, dù việc này có thành hay không nàng cũng không tiếc nuối.
"Đi thôi." Lục Nghiên nói xong thì mang theo hai nha đầu đến phố Bạch Hổ.
Phố Bạch Hổ trước giờ vẫn náo nhiệt, đi qua một hàng nước mát, Lục Nghiên mua ba chén, cho Xuân Hạnh và Hòa Hương mỗi người một chén, mình cầm một chén.
"Ông chủ, một lát nữa ta sẽ trả chén lại cho ngươi." Lục Nghiên nói với ông chủ hàng nước mát, cầm chén đến cửa hàng may.
Nước mát đã được ướp lạnh nên tay nàng cũng cảm giác lạnh. Xuân Hạnh và Hòa Hương uống vào liền cảm thấy mát mẻ, vào mùa hè uống thứ này đúng là phù hợp.
Lục Nghiên lại không thể uống thứ này. Cơ thể nàng vốn lạnh, ngay cả nước lạnh cũng không thể đụng vào, chén nước mát trên tay không phải dành cho nàng.
"Ông chủ."
So với cửa hàng may khác, cửa hàng này nhìn âm u vô cùng.
Xuân Hạnh kề tai nói nhỏ với Hòa Hương: "Ông chủ cửa hàng này hơi kỳ quái, nhưng tay nghề rất tốt. Sườn xám hồng nhạt của tiểu thư là mua ở đây."
Kinh ngạc hơn là sườn xám hồng nhạt kia không phải làm theo yêu cầu nhưng khi Lục Nghiên mặc vào lại vừa Càng làm người kinh ngạc là, vật đó hồng nhạt sườn xám cũng không phải làm theo yêu cầu, nhưng Lục Nghiên mặc vào lại vừa vặn, tôn lên vòng eo thon cùng đôi chân dài miên man của nàng, nhất là phần cổ áo tinh tế xinh đẹp làm lộ ra chiếc cổ như thiên nga.
Hôm đó, sau khi quay về từ Cố gia, không biết có bao nhiêu người hỏi thăm với Lục phu nhân rằng sườn xám Lục Nghiên mặc may ở cửa hàng nào mà lại tinh mỹ hào phóng.
Ông chủ cửa hàng sầm mặt đi ra, nhìn thấy Lục Nghiên cũng không bày ra sắc mặt tốt gì, nói: "Có chuyện gì không?"
Con ngươi hắn vừa dài vừa nhỏ, nhìn vào có chút âm lãnh, ngày hè nóng nực nhưng nhìn vào con ngươi hắn lại thấy lạnh cả thân mình.
Lục Nghiên lại không sợ chút nào, cười tủm tỉm nói: "Mới vừa ở bên cạnh nhìn thấy có bán nước ngọt, liền cho tiên sinh mua một chén."
Ông chủ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng, nói: "Thực vinh dự, Lục tiểu thư lại làm việc này cho riêng tôi. Ta nghe nói tay nghề của Lục tiểu thư không tầm thường."
Lục Nghiên không tức giận, lại không kỳ quái tại sao hắn lại biết tên mình, cười híp mắt nói: "Tiên sinh nói đúng, là ta thất lễ, lần sau ta nhất định nhớ rõ."
Xuân Hạnh và Hòa Hương phồng mặt, hai người có chút khó chịu về thái độ ông chủ này đối với Lục Nghiên.
Lục Nghiên đặt chén nước mát lên bàn, ngón tay lạnh làm nàng cảm thấy không thoải mái.
"Hôm nay ta đến tìm tiên sinh là có một việc muốn nhờ." Lục Nghiên nói.
Ông chủ mặt không thay đổi nhìn nàng, Lục Nghiên lấy từ trong túi ra một cái ngọc bội hình chiếc lá hỏi: "Tiên sinh có nhận ra vật này không?"
Ông chủ rốt cuộc có chút động đậy, cầm lấy miếng ngọc bội, vuốt vuốt nói: "Ngày mai ngươi quay lại đi, ta muốn đưa cho ngươi một thứ."
Nghe vậy, trong lòng Lục Nghiên kích động, suy đoán của mình quả nhiên không sai. Ngọc bội kia đúng là có liên hệ với cửa hàng may này.
Nàng thi lễ với ông chủ, sau đó cười nói: "Ngày mai ta chắc chắn sẽ tự tay làm cho tiên sinh một phần canh."
Nụ cười của nàng làm cho người có tâm địa sắt đá cũng nhịn không được mà thoải mái hơn với nàng. Ông chủ cửa hàng lại lãnh đạm hừ một cái, hoàn toàn không hợp tác.
Xuân Hạnh: "..." Xú lão đầu!
Đạt được mục đích, Lục Nghiên không tiếp tục ở lại làm phiền ông, mang theo Xuân Hạnh và Hòa Hương rời đi.
Nàng có chút hưng phấn, hận không thể mau đến ngày hôm sau. Nàng rất muốn biết thứ mà ông chủ muốn đưa cho nàng là gì.
"Hoét hoét."
(tiếng huýt sáo)Trước mặt đột nhiên rơi xuống một đóa hoa, Lục Nghiên đưa tay bắt lấy, ngẩng đầu lên nhìn. Phùng Chinh Viễn một tay chống lan can trà lâu, cười híp mắt nói: "Lục tiểu thư, thật là trùng hợp."
Lục Nghiên mỉm cười. Đúng là trùng hợp.
Bánh hoa sen: