Cố Tứ Gia phái người đi gặp Lý Chí nhưng việc đưa người về lại không phải chuyện dễ. Trong thời đại này, người tài ở bất kỳ đâu cũng chỉ có thể gặp mà không thể cầu, Lý Chí lại là một người như vậy, mới chỉ 25 tuổi đã trở thành một giáo sư. Học thức hắn phong phú cho nên dù người D Quốc có kì thị người da vàng thì vẫn không thể không thừa nhận hắn là thiên tài.
Người như vậy nếu đem về nước, nhất định sẽ đẩy vấn đề quân sự ở Z Quốc tăng nhanh một thế kỷ.
"Không thể để hắn rời đi!"
Đây là ý nghĩ của những người cấp cao ở D Quốc, nhưng cho dù bọn hắn dụ dỗ đe dọa, đưa ra vô số điều kiện tốt thì Lý Chí vẫn nhất quyết không có một tia dao động.
"Ta muốn quay về tổ quốc của mình. Tổ quốc cần ta."
Cứ như vậy, chuyện này rơi vào trạng thái giằng co. Cho dù Cố Tứ Gia có ý định đưa Lý Chí quay về, nhưng ngươig nước D lại không chịu buông tha. Hai nước cách nhau thiên sơn vạn thủy (*), chỉ có thể đi máy bay để gặp nhau nên hiện tại chưa có cách đưa hắn quay về.
"Lý tiên sinh, ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cố gắng đưa ngài về nước. Nhưng trước tiên, kính xin ngài hãu kiên nhẫn chờ đợi.” Người được phái đi gặp Lý Chí an ủi hắn.
Lý Chí nói: "Ta sẽ kiên nhẫn đợi tổ quốc đón ta trở về. Ta đã đợi lâu như vậy, còn mấy ngày chẳng lẽ không đợi được.”
Ở Z Quốc, Cố Tứ Gia cũng đanh phát sầu vì chuyện này. Tin tức truyền đến đã hai tháng. Phùng Chinh Viễn gác hai chân lên bàn, đôi chân dài đặc biệt bắt mắt, hắn hơi có chút khinh thường nói: “Còn không phải bọn quỷ dương đó biết tầm quan trọng của Lý Chí đối với nước Z chúng ta nên mới giữ chặt sao. Một nhân tài có khi kéo toàn bộ đất nước phát triển theo. Bọn người nước D sợ nước ta dưới sự trợ giúp của Lý Chí mà quật khởi thành công, trở nên cường thịnh!”
"... Nhưng Z Quốc chùng ta không chỉ có một Lý Chí, còn có hàng ngàn hàng vạn người giống như Lý Chí.” Cố Tứ Gia trầm giọng nói.
Phùng Chinh Viễn cả giận: "Sớm hay muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ cho bọn quỷ dương biết Z Quốc lợi hại như thế nào. Nhớ ngày đó lúc Z Quốc chúng ta cẩm y hoa phục, mấy tên quỷ dương kia vẫn còn ăn tươi nuốt sống đó.”
"Sẽ có một ngày như vậy." Biểu cảm Cố Tứ Gia nghiêm túc, nói: "Z Quốc chúng ta không thể luôn như thế này được.”
Lục Nghiên thấy Phùng Chinh Viễn đầy miệng bánh hạnh nhân, nói: "Phùng thiếu tướng đã ở nơi này của chúng ta mấy tháng rồi, vẫn chưa nôn nóng muốn quay về sao?”
Phùng Chinh Viễn nhíu mày, nói: "Lục Nghiên, ngươi đây là ghét bỏ ta? Chẳng lẽ sự tồn tại của ta quấy rầy hai người các ngươi ân ái?"
Lục Nghiên: "..."
Cố Tứ Gia nói: "Ngươi muốn huynh đệ ngươi phải đến đây cúi đầu mới định trở về sao? Ta nghe nói, tình hình ở phương bắc không tốt lắm, thủ đoạn của huynh đệ ngươi sao có thể sánh bằng ngươi?"
Phùng Chinh Viễn khẽ hừ một tiếng, nói: "Rối loạn mới tốt, ta muốn cho người khác biết, mấy người bọn họ cũng không sánh bằng một mình Phùng Chinh Viễn ta. Không có ta, bọn họ là cái thá gì, Phùng Chinh Viễn ta mới là đương gia của Phùng gia. Ta không muốn một lần nữa phát sinh chuyện ta thì đứng ra chiến đấu đẫm máu, bọn họ lại ở phía sau chọc dao.”
Nghe vậy, ánh mắt Lục Nghiên lóe lên. Xem ra, Phùng gia cũng không phải nơi an ổn.
"Ai, ta rất hâm mộ Cố Tử An ngươi, hai ca ca ngươi rất tốt a, cũng không có xung đột lợi ích với ngươi."
Hai vị huynh trưởng của Cố Tứ Gia, một là giáo sư đại học, một người chơi bời lêu lổng. Lúc trước, Cố tướng quân còn lo lắng chính mình không có người kế thừa, không ngờ lớn tuổi lại có con, lại là một người có thiên phú quân sự như Cố Tứ Gia.
Cũng bởi vì Cố Tứ Gia phát triển khiến cho hai vị thiếu gia kia của Cố gia càng trở nên mờ nhạt. Thế nhưng Cố Đại Gia và Cố Nhị Gia lại không có ác cảm gì với điều đó, ai bảo bọn họ không có hứng thú với việc mang binh đi đánh giặc?
Lục Nghiên nghĩ tới một chuyện, nói: "Mấy ngày nữa ta muốn đến thành phố H một chuyến, đàm phán việc làm ăn.”
Quảng cáo trên báo làm cho khắp nơi đều biết đến “Thực Mãn Lâu” của Lục gia. Bất kể là xưởng đồ hộp hay trứng vịt muối, chân gà ngâm và đậu rang,… Lục Nghiên đều lấy danh nghĩa “Thực Mãn Lâu”. Ký hiệu trên bao bì đóng gói là một chữ “Lục” do tự tay nàng viết ra.
Bởi vì được chi trả một tháng 200 đồng đại dương nên tòa soạn báo cực kỳ coi trọng việc này, tin tức quảng cáo được đăng lên nhật báo toàn quốc, chỉ cần xem báo là sẽ có thể thấy được “Thực Mãn Lâu” của Lục gia.
Việc làm ăn ở thành phố H là do thương hội ở đó nhìn thấy tin tức trên báo nên đưa tin muốn hợp tác. Lục Nghiên đến đó để bàn chuyện công việc một cách cụ thể.
Cố Tứ Gia nói: "Để Sử Phương cùng lão Ngu đi nàng."
Lục Nghiên gật đầu. Nàng biết hiện tại thế đạo không ổn định, bên người tất yếu phải có người bảo hộ.
Thành phố H nằm ở ven biển, là thành thị cực kỳ phồn hoa. Ở nơi này có rất nhiều người nước ngoài cư trú, thậm chí có thể nói đây là vùng đất của người ngoại quốc, người ở đó đều phải nhìn sắc mặt của bọn người ngoại quốc đó.
Ngồi xe lửa ba ngày là đến thành phố H. Vừa ra khỏi xe lửa đã có thể nhìn thấy cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, dòng người xen kẽ, chen vai sát cánh, thập phần bận rộn.
Đối phương tiến đến chỗ bọn họ đang đứng,
tự giới thiệu mình: “Chắc đây là Lục tiểu thư. Ta tên Ngô Đường Sinh, được Tống tiên sinh phái đến đón mọi người.” Vừa giới thiệu, Ngô Đường Sinh vừa đánh giá vị Lục tiểu thư nsỳ một cách kín đáo.
Bởi vì đi ra ngoài nên Lục Nghiên ăn mặc rất nghiêm chỉnh, trên người là một bộ váy dài làm từ vải bồi, tóc vén lên cao, quần áo do lão Trầm kia đặc chế.
Cho dù mặc quần áo rộng thùng thình cũng không thể che đi dáng người mảnh khảnh cùng gương mặt khuynh quốc khuynh thành.
—— Vậy mà lại là một đại mỹ nhân!
Trong lòng Ngô Đường Sinh cảm thấy kinh ngạc, nghe nói là đương gia của Lục gia đến, hắn còn tưởng rằng đó sẽ là một nữ nhân lớn tuổi, không ngờ lại là một tiểu cô nương.
"Ta đã sắp xếp khách sạn xong xuôi, để ta dẫn mọi người đến đó.”
Ngô Đường Sinh cười nói, đôi mắt nhìn thoáng qua hai nam nhân phía sau Lục Nghiên.
Hai người này, thoạt nhìn không dễ chọc a.
Bọn họ đặt chân tại khách sạn Hòa Bình, nghe nói là do người nước Y mở ra, có thể lực chống lưng cho nên ai muốn gây sự phải vòng ra khỏi chỗ này. Đương nhiên, giá trọ ở đây cũng cao hơn những khách sạn khác.
Vào phòng, Lục Nghiên gọi điện cho Lục gia và Cố Tứ Gia báo bình an. Điện thoại đúng là một thứ tốt, cho dù cách xa vạn dặm cũng trò chuyện được với nhau.
Trên xe lửa mua vé giường nằm nhưng Lục Nghiên lại chưa ngủ đủ. Thật ra không chỉ chưa ngủ đủ mà ăn cũng không được, mấy món trên xe lửa không hợp khẩu vị của nàng.
Nằm một phát, Lục Nghiên ngủ một hơi tới mười hai giờ khuya, sắc trời đã chập tối nhưng trong thành đèn nê ông chiếu khắp nơi, vô cùng náo nhiệt.
Lục Nghiên đứng lên rửa mặt, đi xuống lầu ăn cơm.
Dưới ánh đèn lờ mờ, dọc hành lang có đôi nam nữ say rượu dây dưa một chỗ, đến gần, mùi rượu xông vào mũi nực nồng. Lục Nghiên cúi đầu đi nhanh qua.
"... Lâm tiên sinh?" Nữ nhân nũng nịu, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Nam nhân mày mắt thâm trầm híp mắt nhìn về một hướng. Nhìn theo hắn chỉ thấy bóng lưng ưu nhã xinh đẹp.
Nữ nhân bực mình, sẵng giọng: “Lâm tiên sinh nhìn thấy mỹ nhân liền đem ta vứt ra sau đầu rồi sao? Được rồi, ta rời đi cho tiên sinh vừa lòng.”
Vừa cự tuyệt vừa nghênh đón, thanh âm nũng nịu vừa nghe thấy liền làm cho nam nhân mềm nhũn đi.
Lâm tiên sinh đưa tay ôm chặt eo nữ nhân kia kéo lại gần, thấp giọng nói: “Có mỹ nhân nào xinh đẹp bằng ngươi a.”
Mặc kệ âm thanh sau lưng, Lục Nghiên suy nghĩ ngày mai sẽ đi thuê một sân viện riêng, miễn cho gặp phải loại chuyện dơ bẩn này.
Ngày thứ hai Lục Nghiên liền gọi Liễu Ngu đi làm chuyện này, nói: "Thuê cái tốt một chút, chỉ cần sạch sẽ, giá cả không thành vấn đề, cao một chút cũng không sao."
Đi ra ngoài làm việc, Lục Nghiên cũng không nguyện ý ủy khuất chính mình. Trong phạm vi mình có thể lo được, sao không để mình thoải mái một chút?
Khách sạn có phục vụ cơm, trên lầu có một nhà hàng, Lục Nghiên định đến xem coi có gì ăn.
Trong nhà hàng đa phần đều là cơm Tây, cũng có một ít cháo. Lục Nghiên muốn một chén cháo trắng cùng một phần beefsteak chín bảy phần.
“Ít quá…”
Beefsteak bưng lên, trong lòng Lục Nghiên liền nói thầm. Sức ăn của nàng không lớn nhưng một bữa cũng có thể ăn hai chén, chuts beefsteak ấy chỉ đủ cho nàng nếm vị.
“Ngươi lấy hộ ta hai cái trứng vịt muối với sốt cà chua, thịt băm ta làm sẵn ra.”
Sợ rằng không quen với thức ăn của thành phố H nên Lục Nghiên mang theo không ít thức ăn của mình. Sốt cà chua chế biến từ cà chua tươi, ăn vừa chua vừa ngọt, rất đưa cơm.
Lục Nghiên cầm muỗng múc một ít cà chua rưới lên miếng bánh mì sau đó kẹp beefsteak giữa hai miếng bánh mì cùng rau xà lách. Cắn một cái, hương vị bánh mì lan tỏa trong miệng, cực kì ngon miệng. Đặc biệt sốt cà chua ngọt thơm chua nhẹ thật sự kích thích vị giác.
Đám người Xuân Hạnh thấy việc làm của Lục Nghiên mới nhận ra cơm Tây còn có thể ăn như vậy sao?
Những người nước ngoài trong nhà hàng nhìn bộ dạng ngấu nghiến của nàng nhịn không được mà nuốt nước miếng. Thứ hồng hồng đỏ đỏ trên bánh mì kia là gì? Sốt cà chua sao? Beefsteak còn có thể kẹp bên trong bánh mì? Đây là món gì vậy?
Nhưng bất kể là món gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự chờ mong trong lòng họ. Bọn họ cũng muốn nếm thử bánh mì chan nước sốt kia, nhìn thật ngon. Bánh mì vừa có thịt, vừa có rau xà lách lại có nước sốt, không biết sẽ có vị gì nhỉ?
“Tiểu thư xinh đẹp…”
Một nam nhân da trắng béo tốt đến từ nước D không nhịn được, tiến lên bắt chuyện với Lục Nghiên.