Mùa hè nóng nực, nắng gay gắt chiếu vào khiến người ta phải đau đầu, tâm tình cũng chịu ảnh hưởng không ít mà trở nên khó chịu. Lúc này, ăn một bát mì lạnh nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng thật sự vô cùng thư thái, tâm trạng cũng thoải mái vui vẻ hơn.
Nhất là Cố Tứ Gia, cơ thể hắn lúc nào cũng đầy lửa, vào mùa hè càng nóng nẩy hơn. Lục Nghiên vừa nhìn liền cảm thấy nực nội.
Mì trụng qua nước sôi cho chín, sau đó cho ngay vào thau nước lạnh. Mì được rửa qua nước lạnh càng làm cho nó giòn dai hơn. Vớt mì ra, cho một ít dầu nấm để tránh bị dính mì với nhau.
Dầu nấm được làm từ những búp nấm mùa xuân sinh trưởng nở rộ. Lục Thủy Thành có một loại nấm xám trắng dùng để nấu canh đặc biệt ngon miệng, nếu dùng nó để làm dầu nấm lại càng thơm ngào ngạt mê người, kích thích khẩu vị hơn.
Thịt gà sau khi được xử lý thì ướp một ít muối, cho vào nồi hầm. Đến khi gà chín, lấy ra xé sợi.
Gà xé sợi, mì lạnh là hai món chủ đạo của món ăn này, tiếp đó mới là các loại nguyên liệu khác. Mì lạnh muốn ăn vào không có cảm giác ngán cần những thứ ăn kèm phù hợp.
Bốc một ít giá đậu mập mạp, căng tròn đến mức có thể vắt ra nước cho vào chảo xào sơ rồi để qua một bên. Dưa chuột rửa sạch, gọt vỏ đi vẫn còn chút màu xanh nhạt, ướp một ít gia vị cho vừa miệng.
Lục Nghiên đút cho Cố Tứ Gia một miếng dưa chuột, nói: "Dưa chuột này non lắm, ăn vào rất ngon."
Dưa chuột vừa mới được hái xuống nên còn khá tươi mới, cảm giác khi ăn vô cùng thanh thúy ngon miệng, lại được rửa bằng nước giếng lạnh nên càng mát giòn hơn. Hương vị này có thể làm dịu đi tâm tình khó chịu của Cố Tứ Gia.
Cố Tứ Gia thích ăn cay nên Lục Nghiên cho một ít tương ớt. Tỏi khi bằm ra, mùi thơm có chút khó chịu nhưng đến lúc xào lên, thêm vào tương ớt liền có một hương vị kỳ diệu, làm cho tương ớt tăng thêm một tầm cao mới.
"Nấu mì lạnh quan trọng nhất là thêm tỏi và gừng băm vào, tuy không nhiều nhưng có thể đẩy mùi vị món ăn trở nên ngon hơn." Lục Nghiên nhỏ giọng nói, trong tay cầm thìa cho tương ớt lên vắt mì, còn ở bên cạnh vắt mì thêm vào một cái trứng lòng đào. Lòng trắng trứng bao bọc lòng đỏ cực kỳ xinh đẹp, vừa nhìn đã có cảm giác thèm ăn.
Gà xé mềm nhưng không bị khô, dưa chuột cắt sợi xanh mướt, giá đậu giòn ngon, dưa muối chua chua thơm thơm, tất cả được xếp ngay ngắn trên vắt mì, cuối cùng rải thêm một ít đậu phộng rang giòn cùng với hành lá cắt nhỏ, một thìa tương ớt cho vào cạnh một cái trứng chần. Bát mì lạnh gà xé đã hoàn thành.
Sức ăn của Cố Tứ Gia khá mạnh nên Lục Nghiên làm rất nhiều mì, hai tay cầm hai bát lớn. Bát mì nhìn ngon vô cùng, nhìn vào xanh mát không ngán, phù hợp để ăn vào tiết trời nóng nực như thế này nhất.
Cố Tứ Gia bưng bát mì lên, nhìn Lục Nghiên cười cười, trộn mì xong liền bắt đầu xông vào ăn.
Mì được rửa bằng nước lạnh nên ăn và mát lạnh vô cùng. Nước ở cái giếng bên ngoài kia đông ấm hạ mát, hiện tại nước lạnh nên ăn vào thư thái không cần bàn cãi.
Mì vừa chui vào miệng liền giống như làm tan biến hết sự nóng bức trong cơ thể. Ngoại trừ tương ớt cay cay thì bên trong còn cho một ít tương mè ngọt thơm. Chỉ cần một muỗng tương mè thôi đã khiến vị của bát mì trở nên phong phú hơn mấy phần.
Gà xé thơm ngọt, dưa chuột mát lạnh, giá non giòn kết hợp cùng vị bùi béo của đậu phộng rang, ăn ngon đến mức làm cho người ta muốn nuốt mất lưỡi của mình.
Một bát mì lạnh gà xé ăn không thấy nóng tí nào, chỉ cảm thấy cái nóng xung quanh tan biến, cả người trở nên mát mẻ. Một chén gà ti mì lạnh, ăn một chút cũng không nóng, một chén vào bụng, chỉ cảm thấy quanh thân thời tiết nóng toàn tiêu, cả người đều mát mẻ.
Lục Nghiên xách từ trong giếng một trái dưa hấu, cắt thành từng miếng đỏ tươi, nhìn đã thấy mát chứ không cần nói đến chuyện nó đã được ướp lạnh dưới giếng, ăn vào sẽ mát đến thế nào nữa.
Cố Tứ Gia ăn một miếng đã thấy cả người trở nên mát mẻ.
Lục Nghiên không ăn được nước đá, chỉ có thể ăn đồ ướp lạnh. Nhưng cho dù như vậy nàng cũng đã thấy thỏa mãn rồi. Dưa hấu mùa này có rất nhiều nước ngon vô cùng.
"A! Dưa hấu!" Lục Thực vừa vào cửa đã thấy những miếng dưa hấu được cắt sẵn trên bàn, hai mắt sáng lên, lập tức cầm lấy một miếng ngồi xổm ở cửa ăn nhồm nhoàm.
Gặm hai cái, rốt cuộc cũng thoải mái hơn, hắn kéo lại quần áo mình, nói: "Thời tiết này thật sự nóng quá!"
Lục Nghiên nhìn hắn một cái, hỏi: "Tửu lâu bên kia có chuyện gì không?"
Lục Thực lau mồ hôi chảy ra, nói: "Không có chyện gì. Có Chu thúc theo dõi, không có ta cũng không sao."
Chuyện ở chi nhánh, Lục Nghiên giao toàn quyền cho Lục Thực quản lý. Trong thời gian này, Lục Thực bận rộn đến mức giống như con ốc xoắn vậy.
"Nếu nóng quá thì ngươi đừng mặc nhiều quần áo như vậy." Lục Nghiên thấy hắn một thân tây trang trắng, rất đẹp nhưng cũng rất nóng.
"Vậy không được!" Lục Thực cự tuyệt. "Mặc âu phục mới soái khí."
Lục Nghiên: "..."
Lục Thực cười hắc hắc, híp mắt đánh giá Lục Nghiên, nói: "Ngược lại tỷ tỷ mặc sườn xám thật là đẹp, thiên hạ đệ nhất vô địch."
Nghe vậy, Cố Tứ Gia bên cạnh gật đầu phụ họa lời của Lục Thưc: "Đúng vậy rất đẹp, xinh đẹp vô cùng."
Lục Nghiên nhịn không được phì cười. Ngày nóng nên nàng đổi thành một thân sườn xám, làm cho dáng người trở nên nhanh nhẹn hơn nhiều.
Gần đây ăn ngon, lại không có chuyện gì phiền lòng nên nàng đã hơi có da thịt một chút, sườn xám màu trắng càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng. Da thì trắng mềm, tóc đen như mun, môi đỏ răng trắng, nhìn giống như một viên trân châu trắng vậy, cả người tản ra một khí chất ôn nhuận mềm mại.
"Tỷ, ta đói bụng rồi, tỷ làm điểm tâm cho ta ăn đi." Ăn xong dưa hấu, Lục Thực liền bắt đầu la hét đói bụng.
"Ta vừa làm mì lạnh, nguyên liệu đều ở bên kia. Ngươi tự làm đi." Lục Nghiên
nói.
Lục Thực ồ một tiếng, hưng phấn vọt vào trong, cầm bát tự làm mì cho mình.
Một bóng trắng từ bên ngoài chợt lóe, trực tiếp nhào vào trên vai Lục Nghiên. Lục Nghiên xoay đầu nói: "Tiểu Bạch, ngươi nóng quá."
Trên vai nàng là một con chim nhỏ trắng như tuyết, lông thập phần bóng mượt, vừa nhìn thì biết được chăm sóc rất tốt, khả ái vô cùng.
Cố Tứ Gia giật mình nói: "Đây là con chim nhỏ ta đưa cho nàng?"
Lục Nghiên gật đầu: "Lúc trước còn sợ nuôi không sống được, không ngờ tiểu gia hỏa này khả năng sinh tồn cao. Nhưng nó và Hắc Dực có chút không hợp." Nàng nói đến đây liền nhịn không được mà mỉm cười.
Vì là một giống chim hung hãn nên móng vuốt của Hắc Dực có thể xé nát một con nai rừng, nhưng trước mặt Lục Nghiên, tính tình nó không khác gì một tiểu hài tử, còn biết ghen tuông nữa.
"Ban đầu, Hắc Dực còn định bắt Tiểu Bạch đi mất, may mắn là ta phát hiện sớm."
Đến khi tiểu điêu này trưởng thành, hai con vật ấy hoàn toàn không hợp nhau, gặp mặt là nhe răng trợn mắt. Cũng may là Hắc Dực không ở nhà thường xuyên, không thì Lục gia sợ là đã gà bay chó sủa.
Hai người đang đứng nói chuyện trước cửa, Lý Hạ vội vàng chạy đến, nói: "Đại tiểu thư, Tứ Gia. Mã Khắc tiên sinh đến."
Lục Nghiên và Cố Tứ Gia nhìn nhau kinh ngạc, trong mắt họ có thể thấy là hoài nghi cùng với kinh hỉ. Bọn họ đại khái đoán ra ý đồ của Mã Khắc khi đến đây. Sự thật cũng không ngoài dự liệu, lần này Mã Khắc đến mang theo một tin tức cực kỳ tốt - D Quốc rốt cuộc cũng chịu buông tha, đồng ý thả Lý Chí về.
Đương nhiên để đổi lấy việc đó, bọn Lục Nghiên cũng phải bỏ ra không ít điều kiện, nhưng so với Lý Chí, những thứ kia không quan trọng.
*
Từ máy bay nhìn xuống, thấy cố thổ quen thuộc mà xa lạ, nhất thời Lý Chí lệ nóng doanh tròng —— Lý Chí hắn rốt cuộc đã trở lại.
"Lý tiên sinh!" Cố Tứ Gia đã sớm đợi ở cửa sân bay, vừa thấy người lập tức bước tới: "Ta là Cố Tử An. Hoan nghênh ngài trở về tổ quốc, trở lại nước Z."
Cố Tử An...
Lý Chí là biết Cố Tứ Gia. Lần này hắn có thể trở về ít nhiều đều nhờ Cố Tứ Gia. Lúc này hắn có chút thụ sủng nhược kinh: "Chào ngài, Cố tiên sinh, lần này đa tạ ngài. Ta ở nước ngoài đã nghe thanh danh của ngài, rất bản lĩnh."
"Đâu có..." Cố Tứ Gia mỉm cười. Hắn mặc một thân quân trang nên nhìn thập phần anh tuấn và đáng tin: "Lý tiên sinh từ bỏ tất cả ở nước D, nguyện ý quay về nước Z mới khiến ta phải bội phục."
Tâm tình Lý Chí vẫn kích động không thôi. Trở về cố thổ làm cho cả người hắn tự tại không ít.
"Ta đã đặt khách sạn rồi. Ngài đi đường tàu xe mệt mỏi, trước tiên nghỉ ngơi ở khách sạn đã, sau đó từ từ tính." Cố Tử Gia mở miệng, nhất thời chiếm được thiện cảm của Lý Chí.
Ngoại trừ Lý Chí, cùng hắn trở về còn có năm người nữa, đều là du học sinh nước D. Biết có thể về nước, bọn họ không hề do dự chút nào, lập tức vứt bỏ hết những địa vị danh vọng gây dựng nhiều năm ở nước D mà quay về tổ quốc cố hương.
Đương nhiên cũng có một ít du học sinh không muốn trở về. Là một quóc gia có nền khoa học kỹ thuật quân sự phát triển nhất, nước D chính là một quóc gia cực kỳ cường thịnh, hơn nữa cũng thập phần yên ổn. Người có tài ở nước D được đối đãi rất tốt, so với nước Z chiến loạn liên miên làm sao có thể sánh bằng?
Điều kiện gian khổ như vậy, nói không chừng ngay cả mạng sống của họ cũng không còn, sao họ có thể đồng ý trở về?
Cho nên, đối với bọn người đồng ý quay về như Lý Chí, trong lòng Cố Tứ Gia thật sự cảm kích, cũng thật sự kính nể. Bọn họ là những người chân chính khiến người khác tình nguyện gọi một tiếng "tiên sinh".
"Đất nước chúng ta sẽ vĩnh viễn không thua kém người khác. Ta tin rằng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày, nước Z chúng ta ngạo nghễ đứng trên đỉnh thế giới, không để nước khác coi thường." Cố Tứ Gia nói những lời này vô cùng tự tin, cả người tản ra mị lực khó hiểu, khiến người ta muốn tin phục, nghe lời.
Bọn Lý Chí nhìn hắn, tâm trạng không yên tâm cũng hoàn toàn biến mất. Có một quân nhân như vậy lãnh đạo bọn họ, nước Z sẽ không bị vây hãm mãi mãi. Bọn họ là người nghiên cứu khoa học, những chuyện có thể làm được chỉ là cố gắng nghiên cứu mà thôi.
"Được rồi, xem ra chúng ta cũng phải nỗ lực hết mình!" Lý Chí nhìn những người khác mỉm cười: "Tuy rằng chúng ta không phải quân nhân, không ra trận giết địch nhưng những việc chúng ta làm tuyệt đối không vô dụng."
"Đúng vậy, chuyện chúng ta có thể làm là dốc hết sức mình!"
Tất cả mọi người cùng cười, trên mặt tràn đầy tự tin. Tuy rằng bọn họ hai tay trói gà không chặt nhưng cũng có thể giúp một tay.