Khung cảnh lửa cháy bập bùng
Tiếng người la hét
Khung cảnh nháo nhác
Bốn phương tám hướng là đường chết
Chỉ có một đứa trẻ gái búi tóc hai bên, đứng giữa biển lửa, hai tay dụi lấy dụi để khuôn mặt dàn dụa nước mắt, đứng trơ trọi, thảm thiết gọi hai tiếng: "A Nương!"
Một người phụ nữ trẻ, mình choàng áo bào đen thêu cánh phượng đỏ thở dốc chạy đến, bế xốc cô bé lên, một tay ôm người, một tay áp đầu cô bé vào lồng ngực. Hơi ấm lan tỏa vỗ về bao quanh đứa trẻ, tựa như được bảo vệ trong một bọc trứng, sẽ chẳng kẻ nào có thể động tới cô bé ấy nữa.
Hai người họ lẩn sau những ngôi nhà, những đống đổ vỡ, chạy tới một rừng tre cách xa biển lửa kia, nơi có một dòng nước xanh lững lờ nhẹ trôi. Vị phu nhân ấy đặt tiểu cô nương xuống, nhẹ nhàng lau hai má phúng phính nhem nhuốc màu đen của than của bụi, ân cần an ủi:
"Có mẹ đây rồi, không phải sợ gì nữa, cười lên cho mẹ xem nào."
Đứa trẻ chỉ nhận ra mẹ mình đang cười tươi với mình, bất giác cười theo.
"Tiểu cô nương của mẹ giỏi lắm."
Bỗng từ đâu một đại vệ mặc chiến bào cưỡi hắc mã chạy tới, đằng sau chờ một bé trai chừng 7 - 8 tuổi, mặc một bộ áo lụa trắng xám, thêu hạc, khuôn mặt tuấn tú gọi vị phu nhân kia hai tiếng: "Nhị Thẩm!"
"Nhị Phu Nhân, ta đã mang đại công tử tới. Người còn điều gì muốn căn dặn?"
Phu Nhân đặt hai đứa trẻ đứng cạnh nhau, ôn tồn căn dặn:
"A Thịnh, con phải chăm sóc tốt cho biểu muội nhớ chưa?"
"Con nhớ rồi thưa Nhị Thẩm."-Bé trai gật đầu lia lịa
"Vậy là ta an tâm rồi." - Người ấy nở một nụ cười, tựa đoá mẫu đơn.
"Tiểu Miêu, hôm nay con sẽ được đi chơi với biểu ca đến một nơi rất đẹp, có rất nhiều kẹo. Con phải nghe lời biểu ca nhớ chưa?"
Từ đằng xa, tiếng vó ngựa dồn dập kéo đến
Cô bé cười rạng rỡ, hai má ửng hồng như hai trái đào, miệng cười má lúm đồng tiền rất đáng yêu:
"Thích quá được đi chơi rồi! Hihi! A nương có đi cùng con không?"
"Biểu ca sẽ dẫn con đi trước. Nương sẽ đuổi theo con ngay."
Bé gái ngoan ngoãn gật đầu:
"Vâng ạ."
Vị phu nhân ôm bé vào lòng.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần hơn.
"Con là niềm hạnh phúc của ta. Hãy nhớ rằng con là chủ nữ cuối cùng của Ôn Thị, con phải thật mạnh mẽ, hai con là niềm hi vọng cuối cùng của gia tộc."
Những lời nặng nề như vậy, một cô bé mới ba tuổi nghe làm sao có thể hiểu, chỉ ngơ ngác gật đầu. Cảm thấy sau lưng có chút ươn ướt.
"Đừng quên, kẻ thù của con là..."
Tiếng hô : "Truy" đã rất gần
Hai đứa trẻ lẫm chẫm dắt tay nhau đi trong cánh rừng nắng đổ gay gắt. Bé gái tuy rất mệt nhưng không dám kêu, bởi mẹ đã dặn không được nghỉ ngơi, phải đi thật xa nữa mới được ăn kẹo. Hai đứa trẻ chân đã rã rời, từng bước cứ run rẩy chập choạng, vấp phải những phiến đá lởm chởm ngã nháo nhào. Bé gái khóc rất to, rất rất to: "Em không đi ăn kẹo nữa, em muốn về với mẹ."
"Ôn Quýnh ngoan, bây giờ quay lại sẽ bị Nhị Thẩm mắng đấy, nghe huynh, đứng dậy nào." Bé trai dù cũng rất đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, cười tươi để an ủi biểu muội."
Bỗng từ đâu, một người đàn ông thân hình cao lớn oai phong lẫm liệt, mình khoác áo bào lông huyết lang đỏ rực, hông đeo ngọc bội đỏ huyết in hình hỏa lân, sau lưng đeo đại đao, dẫn đầu một đoàn người bước đến phía hai đứa trẻ. Người ấy quỳ xuống một gối trước mặt cô bé đang mếu máo, cất lên giọng nói trầm ấm:
"Bé con sao lại khóc?"
"Bị...bị ngã..." - Giọng nói yếu ớt run run.
"Con tên gì?"
"Miêu Miêu ạ."
"Mẫu thân của con đâu?"
"A nương của con sắp tới rồi ạ." - Cô bé nhìn ngang nhìn dọc ngóng đợi một điều gì đó.
"À. Để ta dẫn con đi gặp a nương nhanh hơn nhé."
Nghe đến được gặp mẫu nương, cô bé cười rạng rỡ gật đầu lia lịa. Người đàn ông bế cô bé nhỏ lên một cách dễ dàng.
"Biểu ca đâu rồi ạ?"
"Biểu ca con đi gặp a nương con trước rồi."
"Thúc thúc tên gì vậy ạ?" - Cô bé ngây ngô hỏi theo lời phụ mẫu vẫn thường dặn, gặp ai cũng nên khảo tên xưng danh
"Con cứ gọi ta là Tông Chủ."
"Tông chủ, sao kiếm của người đỏ vậy ạ?"
Nền đất bỗng lún xuống tận sâu của màu đỏ, cả khung cảnh chìm trong đám mây mù rồi tan thành khói sương.
Ôn Quýnh choàng dậy từ ảo mộng, nửa hư nửa thực. Đã từ lâu cô nương ấy không có giấc mộng này, một giấc mơ cô vẫn thường mơ đến khi còn nhỏ, có lẽ đến từ một câu chuyện nào đó cô đã được nghe kể từ rất khi còn là một đứa trẻ. Khuôn mặt những nhân vật trong giấc mộng cứ nhòa đi, dần đà chỉ là những khối hình nhập nhoạng. Giờ đây giấc mơ này chẳng mấy khi xuất hiện.
Ôn Quýnh vốn là một đứa bé mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được Tông Chủ cưu mang về nuôi, đối với thân phận của mình, từ lâu cô đã chẳng để tâm cũng chẳng có khát vọng muốn khám phá. Tông Chủ chỉ nói rằng những thứ đã biến mất chỉ để lại những đau buồn. Khi lên 10 tuổi theo Tông Chủ học nghệ, người đã dạy cho cô thuật Ẩn Thức, khi ấy Mạnh Tông Chủ đã nói:
"Ôn Quýnh, điểm yếu lớn nhất của con người là cảm xúc. Nếu không có cảm xúc. Ngươi sẽ là một kẻ bất khả chiến bại. Điều đầu tiên cần làm là loại bỏ những kí ức vô nghĩa."
Ôn Quýnh lớn lên là một cô nương khiết nhi bất xả, ắt là chuyện được giao đều hoàn thành rất nhanh gọn xuất chúng, thể hiện rõ sự thông minh nhanh nhạy của bản thân. Được tông chủ lượng tài lục dụng**, bố trí trở thành cận vệ của đại công tử.
*锲而不舍 : Kiên trì làm đến cùng. Đã chạm phải chạm cho trót. Đã vót thì vót cho trơn.
**量才錄用 : Bố trí công việc đúng khả năng.
------
Khách trọ ven đường này rất nhỏ nhưng không hiểu sao lại rất thoải mái, đặt lưng xuống là có thể nghỉ ngơi được ngay. Tỉnh giấc từ cơn mộng mị, trời hẵng còn nhá nhem, giờ ngủ lại cũng không dễ dàng, cô nương áo đỏ quyết định sửa soạn lên đường tiến tới Bắc Hà Thành
Vốn là một đại vệ của Mạnh thị, tiếc rằng thế sự vô định biến hóa khôn lường, giờ cô nương ấy lại nghịch thủy hành châu*, một thân một mình đi tìm đến thế gia mới, hi vọng có thể làm lại cuộc đời. Vị Hư Vô tiểu thư này cô mới gặp một lần, ấn tượng ban đầu là một người rất nghiêm nghị lãnh đạm, không ưa náo nhiệt, trái ngược hoàn toàn với con người ưa huyên náo của Ôn Quýnh. Lòng có chút thấp thỏm bất an, vỗ vỗ hai cái vào mặt để xốc lại tinh thần, tự nhủ:"Thiên hạ này làm gì có gì gây khó dễ được cho bổn cô nương ta."
*逆水行舟: vượt qua sóng gió
Hoàng Công Tử là một người rất rộng lượng, trước khi chia tay còn tặng lại cho Ôn Quýnh cả một con di thư điểu cuối cùng. Ban đầu khi nhận con chim bằng vàng ròng Ôn Quýnh có phần thấy khó hiểu, không biết đây chính là vật bình thường Hoàng Kỳ vẫn dùng để ngự bay qua bay lại. Đặc biệt dù ở bất kì nơi đâu nó cũng biết chính xác đường trở về Thụy Khuê Thiên Hướng Phủ, cho nên tổng cộng khoảng ba ngày đường Ôn Quýnh đã tới nơi. Đến trước cổng, cô bị hai tên lính canh chặn lại:
"Cô nương, không biết phép tắc gì hay sao mà lại tự tiện xông vào như vậy?"
"Cảm phiền các vị, ta là người của Hoàng Kỳ công tử phái đến truyền tin cho Hư Vô tiểu thư. Phiền hai vị chuyển tín thư và thư điểu này đến tiểu thư giúp ta."
Nhìn thấy di thư điểu có ấn của Nguyễn thị, dò xét một chút rồi đồng ý mang hai tín vật vào cho tiểu thư tuy nhiên vẫn yêu cầu Ôn Quýnh đứng ngoài chờ đợi. Nội phủ làm việc rất nhanh chóng, chẳng lâu sau đã có một vị nam nhân mặc áo xanh lam, riềm áo thêu chỉ vàng điểm họa tiết sen ngọc, sau lưng đeo cung khảm ngọc bước ra, hai người lính nhìn thấy người ấy bước tới liền kính cẩn cúi chào:
"Kính chào Nguyễn Võ các chủ."
Người ấy chỉ gật đầu nhẹ rồi quay sang Ôn Quýnh:
"Ôn cô nương. Ta là Nguyễn Võ, cận thần của tiểu thư. Mời cô đi theo ta."
Những hành lang dài bất tận những cột vàng ngọc điêu khắc hình rồng uốn lượn. Ôn Quýnh chỉ tự nhủ trong đầu rằng nếu để cô tự đi lại ở nơi này, khả năng cao sẽ lạc mà không biết đường ra và còn bị lóa mắt trong sự khoa trương này. Tuy nhiên khi tới An Huyền Phủ, nơi ở của Hư Vô thì mọi thứ lại bài trí rất đơn giản, chỉ là những gian nhà gỗ "bình thường", nói là vậy nhưng cũng đặc biệt rất đồ sộ và kiểu cách, kéo dài vô tận, toàn bộ không gian vang vọng tiếng đàn gần xa réo rắt. Nguyễn Võ ra hiệu cho Ôn Quýnh đứng lại chờ ở ngoài một chút rồi một mình đi