"Hôm nay con ngủ sớm đi.
Ngày mai còn phải đi một chuyến dài"- Ngân phu nhân gói ghém đồ cho con gái, cẩn thận tỉ mỉ chọn từng món đồ để Hư Vô mang bên mình.
Chuyến đi nào cũng vừa vặn, không thừa không thiếu dù chỉ một món.
"Vâng." - Hư Vô đặt bút xuống, đi vào phòng nhỏ thay y phục.
Khi trở lại ra đồ đạc đã sắp xếp xong được đặt ở bên cạnh cửa phòng, một cách để chắc chắn rằng Hư Vô sẽ không quên đồ, còn mẫu thân nàng thì đã rời đi.
Bà không giỏi nói lời tạm biệt, cũng không muốn vẻ mặt đâm lê của mình sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của con.
Bữa ấy khi Hư Vô vừa đặt lưng xuống, tay vẫn cầm chặt chiếc nanh rồng trong tay, giấc mộng mị lại ập đến một cách êm đẹp không chút dấu vết.
Hư Vô tỉnh dậy trong khung cảnh trùng điệp núi non mọc giữa một một vùng nước rộng đến bất tận xanh tựa thiên thanh.
Trên mặt nước phẳng lặng như tờ là những chùm sen ngũ sắc cao bằng cả một tòa tháp nhẹ nhàng đung đưa trước làn gió êm ả.
Nơi Hư Vô đang nằm một chiếc cầu gỗ không thấy điểm bắt đầu cũng không thấy điểm kết.
Từ trên mặt nước tỏa ra một mùi hương thanh dịu, mơ hồ của hương cốm đầu mùa phảng phất cùng mùi hoa sưa trầm mặc.
Sự kết hợp hương thơm này chỉ có mình tiểu Hư Vô năm xưa có thể nhận ra, mùi hương của Tẩy Thanh Thủy.
Khi ấy người ta đã tưởng Hư Vô bị ốm đến mê sảng, cứ ráo rác tìm kiếm khắp nơi nguồn cơn của mùi hương ấy, nhưng trong Nguyễn Thị làm gì có cánh đồng nào, cũng chẳng có lấy một cây hoa sưa.
Hư Vô đứng dậy, độc bước trên những ván gỗ đã hằn dòng chảy của thời gian, tiếng bước chân cộc cộc vang khắp không gian mênh mông rộng lớn, chỉ còn tiếng gió rủ rỉ bên tai đầy mị hoặc.
Trong vô thức, Hư Vô đã rẽ vào một điểm cầu nhô ra xa khỏi cầu chính, vươn về phía một rặng núi cao hơn tất thảy.
Dưới chân là mặt nước trong vắt có thể thấy được cả những tán rêu đung đưa trước ánh nắng xuyên từ tầng không cao xuống làn nước óng ánh mơ hồ.
"Nhảy xuống đi." - Một âm thanh không rõ bóng hình, không rõ nguồn cơn vang bên tai Hư Vô.
Như một lực đẩy nhẹ như không đưa Hư Vô vươn mình về phía trước, trầm mình vào mặt nước phẳng lặng.
Nhưng chẳng một âm thanh nào phát ra, như mặt nước đã đón lấy Hư Vô, bao bọc và vỗ về.
"Đây là nơi nào? Chắc hẳn không phải là thực, nhưng vì sao lại sống động như vậy"- Hư Vô bơi vào dòng nước trong vắt, chỉ nhìn thấy mơ hồ xung quanh là những sóng nước bất tận, những đàn cá phát sáng đủ màu sắc lững lờ bơi chẳng chút sợ hãi kẻ lạ vừa mới tới đây.
Xung quang Hư Vô là những lớp tảo mỏng nhẹ trong suốt mềm mại tựa tóc mai thiếu nữ phất phơ trước gió, mang dáng hình của những đóa hoa sen e ấp hé mở.
Nhưng bơi mãi cũng không thấy đáy, chỉ thấy những làn nước vô hạn bủa vây, cũng lạ lùng thay hơi thở vẫn luôn giữ nguyên, hô hấp dừng hoạt động, cảm giác toàn thân nhẹ bẫng.
Giống như là đang dần nổi lên chứ không còn là ngụm lặn xuống dưới.
Cho đến khi bàn tay vươn tới một khoảng không, Hư Vô đã ngỡ rằng vượt qua được bí cảnh này.
Toàn thân vươn lên đứng trên mặt nước khô ráo, tựa như chỉ đơn thuần đứng trên một ván gỗ lềnh bềnh.
Hư Vô nhận ra phía trên đầu nàng và phía xa xung quanh là những vùng nước khác, chồng chéo lên nhau đan xen ở giữa là những khoảng không như nơi nàng đang đứng.
Hư Vô thử vòng lại một lần để trở về phía trên, vì nếu cứ lạc mãi ở đây, không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua có lẽ không phải là một ý hay.
Tuy nhiên dù có thử bao nhiêu lần, nàng vẫn trở về khoảng không nơi mình bắt đầu thứ ý định ấy.
"Lẽ nào nơi này không muốn ta đi lên? Nếu vậy thì đâm lao đành phi theo lao." - Hư Vô tiếp tục bơi về phía trước và không ngoảnh lại.
Hết tầng nước này đến tầng khí khác, như một vòng lặp vô tận, nhưng nàng có thể cảm nhận được thân thể đang nhẹ dần đi, cảnh vật xung quanh cũng có sự dần thay đổi, những tán rong rêu hình liên sen ngày một nở rộ, thủy sinh thưa thớt dần cho đến khi gần như không còn thấy bóng dáng một con cá nhỏ nào.
Cho tới một vùng nước lạ kỳ nơi chỉ có độc một đóa hoa sen mọc vươn ra khỏi mặt nước, không thấy bông, nàng cảm nhận được lờ mờ một hình bóng xanh lá trầm sẫm in mình xuống mặt nước.
Khi mà cả cơ thể ngỡ rằng chẳng còn một giọt sức lực nào nữa, dù có được sự trợ giúp từ lực đẩy vô hình thì việc vươn vai đạp chân qua gần trăm bãi nước khoảng khí dài cả chục trượng mỗi đoạn cũng không hẳn là một điều quá dễ dàng.
Cộc cộc
Bàn tay Hư Vô chạm tới một tấm gỗ trên mặt nước, nàng dùng hết sức đu mình lên trên.
Toàn thân khô ráo như chưa từng dính một giọt nước, ấy vậy mà đầu ngón tay nàng đã nhăn nheo tựa như ngâm mình cả vài tiếng đồng hồ.
Không gian xung quanh nàng là một hang động được rọi sáng bởi một khoảng giếng trời xanh thẳm thiên thanh.
Nàng đứng tại một chiếc cầu gỗ dẫn vào bờ, nơi ngự một chiếc miếu son nhỏ xinh nằm nghiêng nghiêng bên cạnh mặt nước, lấp ló sau một rặng liễu kiều diễm rủ mình.
Khi Hư Vô tiến lại gần, khung cảnh cũng thay đổi rõ rệt, miếu son nhỏ mờ đi để lộ ra một điện thờ bằng cẩm thạch nga, phía bàn thạch là một đóa liên đăng khổng lồ, chậm rãi lơ lửng quay, hai bên là hai vị tiên gia đúc thành tượng cẩm thạch khổng lồ cầm bội kiếm trước ngực, thành khẩn cúi đầu.
Bước chân vô thức tiến bước về phía liên đăng, tầm mắt thu nhỏ lại chỉ còn trong vòng quay của đóa hoa trước mặt.
Tâm trí Hư Vô hiện tại chính là nửa hoảng sợ, nửa bình an, nửa muốn tiếp tục, nửa muốn chạy trốn.
*Bịch*
Ngay khi chỉ còn cách liên đăng một tấc tay, nữ tử cao lớn đổ rạp mình xuống, chống tay cúi mình thành khẩn như một tín đồ được gặp vị thánh nhân mà họ hằng ao ước được diện kiến.
"Thứ mê hồn thuật gì đây." - một phần nhỏ yếu ớt trong Hư Vô kiên cường chống cự lại cảm giác phủ phục êm đềm này.
Nhưng cũng chỉ là giọt nước đổ bể, nàng ta phải trơ mắt nhìn chính bản thân mình bất lực với chính mình.
"Liên vệ long nha
Ẩn hiện càn khôn
Thiện ác huyễn hợp
Tri minh vọng huyền"
Chữ nghĩa ồ ạt tuôn ra từ trong cổ họng, nàng vừa đọc vừa dập đầu không ngừng nghỉ.
Những vòng quay của liên đăng cũng nhanh dần theo tốc độ đọc của Hư Vô.
Đến lần thứ 9, mọi thứ đạt đến cực đỉnh, lồng ngực Hư Vô như muốn vỡ tung
Những cánh hoa rụng rơi xuống mặt đất tan vào tinh không, để lộ ra một cuộn chiếu chỉ đã nhuốm màu thời gian được niêm phong bởi một cuộn dây đen huyền ánh kim, mỏng như cước.
Sợi dây tự mình tháo nút, đưa chiếu thư đã mở nhẹ nhàng đặt vào tay Hư Vô.
"Ta không biết người đầu tiên sẽ đến được nơi đây sau ta là ai.
Nhưng ta hi vọng đó là con A Khánh à, cuốn chiếu thư này ta để lại, chỉ có con hoặc A Vương có thể đọc được, nhưng hai con sẽ đọc được hai mặt khác nhau.
Phần này ta dành riêng cho con.
Chỉ còn vài ngày nữa chúng ta sẽ bước vào trận chiến sinh tử của Nguyễn Thị, ta biết con vẫn luôn một mực tin vào ta nhưng có lẽ cha con làm con thất vọng rồi.
Ta không biết mình sẽ nắm chắc bao nhiêu phần thắng trong tay, ta hi vọng con và huynh trưởng con sẽ bình an vô sự, ta cầu mong những đóa liên đăng ở đây sẽ bảo hộ các con...dù biết bao năm qua có lẽ chúng đã kiệt quệ vì phải hấp thu và ngăn chặn quá nhiều điểm tà độc hiểm ác.
Nếu con ở đây có lẽ Nguyễn Thị đang lâm nguy, vì nơi đây chỉ mở cửa cho vị Tông Chủ nào thực sự cần sức nó.
Nơi đây là nơi các tổ mẫu tổ phụ của chúng ta chôn cất xác của thần long, những đóa sen kia vốn dùng để hút đi oán khí của người, Tẩy Thanh Thủy xung quanh đây chính là linh của của hắc thần long, qua sự dưỡng tịnh của liên đăng mà tạo thành.
Khi mỗi tộc nhân của Nguyễn Thị ngã xuống, một đóa liên đăng sẽ mọc lên tiếp thêm thần khí cho nơi này.
Đây chính là Ninh Địa Bình Cốc ta từng kể cho con nghe.
Nhưng nếu thực sự là con ở đây thì tiểu nữ của ta đã quá vất vả rồi.
Ta đánh đổi mạng mình ở đây cầu mong linh cữu của hắc long và tổ tiên sẽ che chở chúng ta tai qua nạn khỏi lần này.
Cuộn dây niêm phong tấm chiếu thư này chính là hai sợi râu rồng cuối cùng mà hắc long thần để lại.
Miễn là tâm con hướng đạo, nó sẽ trở thành pháp bảo mạnh mẽ giúp đỡ con khi con cần nhất.
Ta có thể đảm bảo cho con điều ấy.
Nguyễn Thị trông chờ vào hai con của ta.
Nói với mẫu thân con rằng đừng hay nổi nóng, đừng để tâm lời người khác nói quá nhiều, yêu thương bản thân một chút, bằng một phần như cách bà ấy luôn nghĩ cho ta là được rồi.
Cha của con
Nguyễn Bình
Hai dòng nước mắt lạnh buốt lăn dài trên hai gò má xanh xao nhợt nhạt tưởng chừng như có thể đóng băng.
Suốt bao nhiêu năm qua Hư Vô chỉ có một hối hận duy nhất, chính là đã không thể được chết thay cha nơi trận mạc, hoặc chỉ đơn thuần là nghe được lời nói cuối cùng của cha trước lúc lâm chung.
Hư Vô luôn tin rằng sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình, những người huynh đệ vào sinh ra tử trên chiến trường lần lượt ngã xuống cũng là cảm giác mất mát.
Nhưng nàng cũng chưa một lần hận thấu thiên thanh cho đến khi thấy người thân ra đi khi cách mình chỉ trong gang tấc.
Chợt vật trong tay áo Hư Vô phát sáng, rung lên bần bật liên hồi như cộng hưởng với một vật khác.
Chính là chiếc nanh rồng cuối cùng mà nàng mang theo.
Sợi râu rồng đen huyền nhận ra sự cộng hưởng ấy, bay về phía cánh tay phải của Hư Vô, cùng lúc ấy chiếc nanh bay ra ngoài.
Sợi râu nhanh chóng cuốn từng vòng quanh chiếc nha, cả hai dung hợp thành một khối đen tựa hũ nút, ở rìa toả ra một vầng quang lục sắc tà mị.
"Ngươi chọn đi." - Giọng nam nhân trầm ấm vang lên bên cạnh tai Hư Vô khiên nàng ta bối rối cực độ.
...
"Hừm.
Sao lề mề vậy.
Thôi để bản tôn chọn giúp ngươi.
Có phải ngươi mới mất một cây lục cầm đúng không? Vậy thì cứ lấy thêm một cây khác đi.
Dù sao cây mộc cầm ấy cũng thật vô năng."
Hư Vô chưa kịp đáp lại gì thì tất cả khung cảnh xung quanh sụp đổ tựa như một bức thủy mặc đã nhòe mực.
Ánh nắng đầu tiên xuyên qua những khe cửa rọi sáng vào đôi mắt hẵng còn ngắm nghiền một cách gay gắt.
Hư Vô khó nhọc tỉnh dậy, thấy trên mình có phần hơi nặng nề giống như bị một phiến đá tảng đè xuống.
Trên người nàng bây giờ là một cây lục cầm nặng như chì, dù kích cỡ không khác cây lục cầm khác là bao.
Thân đàn tựa như được đúc từ một khối ngọc trắng muốt, chạm khắc những đám mây điệu bộ dáng vẻ muôn hình vạn trạng, nhìn lâu sẽ giống như quan sát kỹ một bầu trời với đủ hình thái.
Dây đàn là những dải sắc đen huyền tà mị chặn đứng tất cả những tia hào quang nào chiếu qua.
Nhưng lại không hề gay gắt, áp đảo, mà dịu dàng mộng mị.
Ở cạnh đàn khắc bốn chữ
Song Vân - Đại Long
---
Nếu phải dùng một từ để miêu tả về đoàn tuỳ tùng của Nguyễn thị thì chắc không còn từ nào thích hợp hơn...!khoa trương.
Nội từ sáng sớm Quy Nhân Thành cứ ngỡ rằng bầu trời bình minh được thắp sáng bởi những đoá sao hôm kết thành trùm rực sáng khắp đường chân trời xa xăm.
Nhưng thật ra đó chỉ là một đàn thư điểu kéo hết hàng này tới hàng khác, dát vàng khảm bạc đính kim sa hạt lựu ngạo nghễ tung cánh bay trên bầu trời.
Vật cưỡi đã một thì chủ nhân của chúng còn phải gấp bội.
Sự khoa trương thực sự được bộc lộ khi hàng binh lính oai vệ bước xuống từ điểu yên, kim giáp hoàng kiếm đính kim sa hột lựu đủ loại màu sắc.
Từ trên cao nhìn xuống chẳng khác một bức họa đồ dát vàng là bao.
Những xe chở sính lễ chứa cả mâm ngọc núi vàng cao ngất ngưởng ngưỡng một tòa thành, những loài thú quý hiếm mà người ta mới chỉ nghe tên trong để tích, những báu vật được chế tác tinh xảo nổi tiếng của Bắc Hà Thành như Lụa Vạn An - thứ lụa nhẹ như không kết từ tơ tằm ngàn năm.
Ngoài ra còn rất nhiều kiệu chỉ chở những chiếc giương vĩ đại mà người ta cũng có thể đoán già đoán non được đang chứa đựng những vật không hề tầm thường.
Sau khoảng hơn chục xe lễ đi qua, đoàn xe của chính khách trong phái đoàn mới hiện diện.
Chỉ là năm xe ngựa nhưng phải to gấp ba một chiếc xe bình thường, đúc từ vàng trắng, mành che bên trong là một lớp lụa trắng đục, bên ngoài là một lớp mạng kết từ những viên kim cương nhỏ li ti.
Từng họa tiết to đến nhỏ đều được điểm xuyết Long Ấn vượt mây đặc trưng của Nguyễn Thị.
Dù ở hướng nào nhìn vào cũng có thể cảm giác như chẳng những con mắt sắc lẹm đầy thần khí đâm thẳng vào những suy nghĩ sâu thẳm nhất của người khác.
Nhưng đó mới chỉ là sự khởi đầu.
Khi đại thư điểu hộ tống xe chở "kim chủ" của Nguyễn Thị đáp xuống, người ta mới cảm nhận được một vầng hào quang sáng chói tách biệt hoàn toàn với những thứ còn lại.
Người con gái bước ra từ cỗ xe cao lớn đạo mạo, khoác lên mình tấm trang phục hậu vô lai giả*.
Hoa văn trên áo bào biến hóa lúc sơn thủy lúc thanh thiên ẩn hiện trên lớp vải thiên thanh xà cừ ánh kim rực rỡ.
Mao miện kết từ hằng sa số đoàn long kim phượng, kim địch, trân châu đá quý đủ mọi kích thước, mới nhìn thôi cũng đã thấy nặng cổ.
Nhưng tấm trang phục ngoài cũng chỉ là những thứ cẩm thượng thiêm hoa**.
Dung mạo nữ tử thấp thoáng sau một lớp mạng vải xà cừ cũng khiến người ta cảm nhận khí chất sự khinh vân xuất tụ.
Đặc biệt lớp trang điểm kiểu cách nhấn vào đuôi mắt một lớp bột nhũ bạc khiến đôi mắt hổ phách như được truyền lửa sáng rực thêm vài phần.
Đối với dân thường mà nói, có lẽ thần thiên trên trời cao cũng chỉ có thể đến được như vậy.
*Trước nay chưa từng có
** dệt hoa trên gấm): làm tôn lên một cái gì đã có sẵn, dựa vào cái đã có sẵn để mà làm
Đoàn tùy tùng khua chiêng múa trống thông báo khắp cả thành về sự hiện diện của Nguyễn Thị.
Còn đánh tiếng yêu sách đòi hỏi vị tân Tông Chủ trên đài cao phải chiếu cố ra tận đại môn nghênh đón.
Cường Bích ban đầu không để vào đầu nhưng khi nghe được đám gia nhân trong nhà bắt đầu xì xèo to nhỏ nói mấy câu đại ý rằng lễ đại điển này cũng không bằng một góc của đám xe chở lễ của Nguyễn Thị khiến hắn tự dưng nổi một cục nghẹn trong lồng ngực.
Muốn nhìn tận mắt xem rốt cuộc thực hư ra sao, sự thực cuối cùng lại khiến hắn không cầu mà nổi thêm vài cục u nữa.
"Hư Vô bái kiến Lê...Mạnh Tông Chủ? Quả thực thứ lỗi cho ta vẫn chưa biết xưng hô thế nào cho phải phép." - Hư Vô nhẹ nhàng cúi mình, những sợi mao mũ đính ngọc va nhẹ vào nhau tạo thành tiếng sột soạt nặng nề.
"Hư Vô à, hà cớ chi phải câu nệ như vậy.
Cứ gọi ta là Cường Bích Tôn như bình thường."
"Vậy thì ta cũng không khách khí nữa.
Dù sao cũng chưa tới đại lễ chính, cảm phiền Cường Bích Tôn phải ra tận đây nghênh đón, làm lỡ dở việc ngài hành lễ, đến đại lễ phục ngài cũng chưa kịp mặc mà phải mặc thường phục ra đây.
Để ngài phải cười chê rồi." - Hư Vô tuy miệng mỉm cười đạo bộ nhưng ánh nhìn gửi đến Cường Bích cao thâm mạt trắc*, mơ hồ hàm ý.
Thực chất y phục mà Cường Bích Tôn đang mặc chính là đại lễ phục của y.
Y cực kỳ tự tin với diện mạo hiện tại của mình, thật ra áo choàng lông thú của y vốn cũng khá oai phong lẫm liệt, mao mũ đai lưng tinh xảo kiểu cách độc nhất vô nhị.
Tuy nhiên cái độc nhất vô nhị ấy khi đứng cạnh diện mạo hiện tại của Hư Vô cũng chỉ giống như một con gà chọi dù hiếm dù đẹp đến đâu cũng không thể sánh ngang với Phượng Hoàng cao quý.
Cường Bích bỗng nhiên thấy khó chịu trong người sai người sắp xếp chỗ cho khách còn bản thân hồi phủ chuẩn bị cho đại lễ chỉ còn cách đây vài canh giờ nữa.
---
Khi phái đoàn của Nguyễn Thị vừa mới an tọa cũng là lúc khách khứa tứ phương tám hướng ùn ùn kéo vào.
Vị trí ngồi cho khách được chia làm hai khu vực chính là nội điện và ngoại điện, ngăn cách nhau bởi một bậc thềm cao hai mươi bậc.
Khu vực nội điện dành cho khách quý từ các đại thế gia và người tháp tùng họ, được định sẵn cho Nguyễn Thị, Hoàng Thị, Mạnh Thị, Lê Lý Thị và Khương Thị.
Khu vực còn lại sẽ sắp xếp chỗ ngồi theo quy mô và tầm ảnh hưởng của gia tộc từ trong ra ngoài.
Hiện tại nội điện mới chỉ có đoàn của Nguyễn Thị, phía Lê Lý chỉ có nhị đại tiểu thư bị canh gác bốn phía bởi lính tráng mặc hồng giáp của Mạnh thị.
Nét mặt nàng ấy xám ngoét sa sầm như vác cả tấn chì, khi Hư Vô đi qua nàng ấy đột nhiên ngẩng mặt lên, lao tới phía Hư Vô ôm lấy vạt bào xà cừ khóc nức nở:
"Nhị tiểu thư...cứu chúng ta!!! Cường Bích hắn..." - Tiếng trong cổ họng nàng ta im bặt, bị kẻ khác kéo lại.
"Nhị tiểu thư lâu ngày không gặp bạn hữu chắc hẳn có phần hơi xúc động.
Làm thất kinh đến Hư Vô Tiểu Thư...hay là tông chủ nhỉ?" - Chủ nhân của chất giọng thanh hầu kiều chuyển ngọt đến khé cổ này là một kẻ nam nữ không rõ hình hài, tóc dài thướt tha, cầm quạt đề ba chữ Kim Trường Thủy che nửa mặt cười khúc khích.
"Cũng không phải cảm phiền ngươi vô duyên vô cớ điểm huyệt phong bế kinh mạch của người ta như vậy.
Ngươi cứ để nàng ấy qua chỗ ta cũng không thành vấn đề gì.
Thân nữ tử một mình mà bị một đám nam nhân vây quanh chắc hẳn sẽ thấy sợ hãi." - Hư Vô kéo lại Lê Lý nhị tiểu thư sang phía mình nhưng nhanh chóng bị kẻ tóc dài kia cướp lại về.
"Chuyện trong nhà chúng ta.
Chắc tiểu thư không dỗi hơi quản việc nhà người khác đâu nhỉ."
"Chuyện nhà t..." - Hư Vô tăng xông muốn lao lên một bước nhưng bị Nguyễn Võ kịp thời đứng ra trước mặt cản lại.
"Tiểu thư nhà chúng ta chẳng qua vì đạo nghĩa thấy chuyện bất bình không thể làm ngơ mà thôi.
Chuyện nhà các ngươi? Chẳng hiểu ngươi gốc gác từ hang hốc nào ra mà thấy sang bắt quàng làm họ với nhị tiểu thư nhà Lê Lý, đúng là nực cười." - Nguyễn Võ mồm năm mép nhảy chỉ tay năm ngón chửi nhau với kẻ đối diện.
Tuy nhiên Lạc Ba cũng không vừa tầm, đánh chó không những không vuốt mặt mà đánh luôn cả chủ.
"Hừ loại thuộc hạ tôn ti trật tự nhảy lên mặt chủ tử mà phát ngôn thì cũng chắc hẳn đầu óc thiển cận thâm căn cố đế.
Đúng là con sâu làm rầu nồi canh, Thiên Hướng Phủ tường cao thành dày mà cũng để lọt mấy con ruồi dơ dáy vào thật là mất mỹ quan."
Nguyễn Võ hít một hơi thật sâu, xắn tay áo lên, ra hiệu cho binh lính hộ tống Hư Vô về chỗ ngồi trước, hàm ý để hắn ở đây quyết chiến phen này.
Hư Vô về bàn ngồi được một lúc không lâu thì thấy Nguyễn Võ trở về, đầu tóc bù xù, mặt mũi phờ phạc, nhưng lại dắt theo một người con gái dè dặt, mặt mũi bối rối.
Một nam một nữ dắt tay nhau không khác một đôi trẻ dắt nhau đi chơi là bao.
Nguyễn Võ nhớ ra liền sực mình rụt tay về, kéo một bàn về phía sau bàn của Hư Vô một đoạn, cẩn thận chuẩn bị chỗ rồi mời tiểu thư ấy ngồi xuống.
Ổn định xong xuôi không quên dặn dò:
"Tiểu thư chịu khó ở đây, tạm thời ta chưa thể giải huyệt ấn cho người, nhưng giờ giữ im lặng là tốt nhất.
Ở đây có binh linh của Nguyễn Thị bảo hộ nên người đừng lo gì cả.
Giờ ta qua trình báo với tiểu thư nhà ta một chút...Người đâu đi lấy trà bánh cho Lê Lý nhị tiểu thư." - Hắn nghểnh cổ lên sai báo bừa một tên rồi bẽn lẽn lùi lên phía Hư Vô.
"Sao lại cướp được người về?"
"Ta với tên...Lạc hay vừng gì đấy chửi nhau hăng quá.
Hắn quên việc chính mà vứt tiểu thư ấy qua một bên.
Ta giả vờ nhận thua cho hắn tự dương tự luyến mà vênh mặt lên, nhân lúc đó ta dẫn nàng ấy qua đây luôn.
Đồng thời sai người đút lót cho mấy tên lính canh vài lạng vàng, chắc tạm thời chưa bị đòi người đâu."
"Ừm vậy thì tốt rồi." - Hư Vô gật đầu nhẹ, vét mạng che mặt lên nhấp một ngụm trà
"Tiểu thư chú ý cẩn thận, đừng để người khác bắt thóp được mình." - Nguyễn Võ hắng giọng, cẩn mật nói
"Ta hiểu rồi.
Lúc ấy ta có đôi chút mất kiểm soát.
Sẽ không có lần sau đâu."
Vừa lúc ấy một đoàn nhạc công, vu nữ cả trăm người mặc hồng y tiến vào sân khấu ở giữa nội điện và ngoại điện, bắt đầu biểu diễn một tiết mục ca hoan vui mừng.
Mâm cao cỗ đầy lũ lượt được dâng lên cho các bàn, sơn hào hải vị không thiếu món nào, nhìn thôi cũng đủ no con mắt.
Khương Diệp lúc này mới trở lại đúng lúc được ăn liền hồ hởi...mở túi để cất đồ ăn trước để dành biết đâu lại có lúc cần.
---
Cường Bích Tôn ngồi trên một băng ghế dài đen láy bọc da hổ, nhìn đứa trẻ trước mặt gầm rú khi thì cười vui lúc thì khóc dòng, nhân cách đa đoan biến thiên không ngừng.
"Có chuyện gì xảy ra.
Sao lại thành ra thế này? Ta để ngươi trông chừng nó rồi cơ mà?"
"Hừ.
Mới lúc trước hẵng còn bình thường, ta mới ra ngoài có vài phút giải quyết một vài chuyện trở về đã thế này." - Lạc Ba hờn dỗi đáp như mình vô can vậy.
Cường Bích tiến tới gần A Tịnh tứ chi đã bị xích chặt, quằn