Natsu bị ánh sáng trước mặt làm hoa mắt. Anh lấy tay che đi, đến khi mở mắt trở lại, một thế giới khác đã ở ngay trước mắt anh. Thế giới của quá khứ 10 năm về trước.
Lucy đang ở ngoài hang động nơi Natsu bị Minerva - yêu quái năm xưa từng tung hoành cùng Sting bắt đi. Lúc làn khói đen che kín không gian, tất cả mọi người đều bị chướng khí ấy làm cho ngất đi, đến khi tỉnh lại cô đã nhận ra Natsu bị đem nhốt trong hang động này. Bây giờ cô ta lại tạo nên một kết giới vững chãi, cô chỉ có thể cố gắng hết sức để phá nó, nhưng trước đó, cô phải đánh tan hàng ngũ pháp sư của triều đình.
Minerva muốn làm gì Natsu, chẳng lẽ cô ta...?
Natsu đi trên một bãi cỏ xanh, những bông hoa cát cánh nở rộ tuyệt đẹp. Có những đứa trẻ đang vui đùa nô nức với nhau. Nó làm anh cảm thấy có gì đó xao xuyến, tuổi thơ của anh trải qua thật dữ dội.
Lúc trước, anh từng sống yên ổn cùng gia đình trên ngọn đồi gần một ngôi đền. Nhiệm vụ của gia đình anh là canh giữ một cái gì đó. Và bây giờ anh dám chắc đó là hang động nơi Lucy bị phong ấn. Nhưng trong một đợt lở đất. Cả nhà anh bị chôn vùi bởi lớp đất đá, chỉ có mình anh may mắn sống sót. Từ đó, cuộc đời anh lại bắt đầu ở cô nhi viện cho đến khi anh 15 tuổi ra sinh sống một mình ở khu chung cư.
Nhìn tụi nhỏ chơi có vẻ vui, anh bước đến gần chúng. Nhưng có một bé gái chạy xuyên qua người anh, lẽ nào anh không có trong ý thức của chúng. Hữu hình mà vô hình, anh chỉ có thể đứng nhìn chứ không làm được gì. Một cảm giác hụt hẫng khó tả.
- Các em, chúng ta mau quay về thôi. - Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Natsu đứng hình khi nghe giọng nói này. Anh quay lại phía sau, và người mà anh thấy là Lucy, à không nói chính xác hơn là nữ pháp sư Lucy của quá khứ. Cô quả thật chẳng khác gì so với bây giờ, từ khuôn mặt, vóc dáng đến giọng nói, y như đúc Mizuki. Nhưng nhìn vẻ mặt của cô lại nở nụ cười thuần khiết lạ kì, khiến người đứng đối diện luôn có một cảm giác gần gũi, thân thiện, khác hẳn với Mizuki luôn dán bộ mặt lạnh tanh, bất cần.
- Sao vậy ạ??? - Đám trẻ nhỏ vẻ muốn chơi nữa nũng nịu lên tiếng.
- Chị cảm nhận được có cái gì đó kì lạ quanh đây, các em quay về bây giờ thì tốt hơn. - Lucy ân cần nói.
Chờ cho tụi nhỏ đi về, Lucy quay mặt nhìn sang phía khu rừng gần bên, cô chậm rãi đi vào. Natsu cũng theo đó mà đi.
Đến nơi, cô thấy được một chàng trai đang ngồi bệt bên gốc cây cổ thụ, có vẻ như anh ta đang bị thương. Trên mặt anh ta còn có những chiếc vảy màu bạch kim sáng lấp lánh. Theo phỏng đoán của Lucy anh ta hình như là yêu quái, nhưng anh ta không hề tỏa ra một chút chướng khí nào.
Thấy Lucy đang đi tới, Sting mặt nhăn lại, anh đang bị thương nặng lại gặp phải một pháp sư, kiểu này anh thế nào cũng gặp rắc rối.
Lucy nhìn Sting một hồi cũng nhận thấy rằng anh không có khả năng chống trả. Cô liền đi tới cầm thanh gươm chĩa thẳng vào mặt Sting với ý định trước khi anh phục hồi thì nên giết anh.
Sting bây giờ mắt cũng dần mờ đi chứ đừng nói là chống trả, anh dần dần nhắm mắt, coi như đây là kết cục của mình. Lucy hạ kiếm xuống, rồi quay lưng bỏ đi để lại cho anh sự ngỡ ngàng.
Đến khi Lucy quay trở về nhà lập tức bị một cô bé chạy đến ôm chầm lấy cô. Cô bé nở nụ cười tươi rói.
- Nee san, em về thăm chị nè.
Cô bé ấy hẳn không nói là ai cũng có thể đoán được.
Một chàng trai từ ngoài bước vào bên trong căn nhà.
- Igneel, anh về rồi đấy à, bên chiến trận sao rồi.
Igneel khuôn mặt không được vui, lắc đầu nhìn cô.
- Bên ta tổn thất cũng khá nhìu, nhưng có một điều lạ là hầu như các pháp sư và yêu quái đều biến mất không rõ tăm tích.
- Vậy sao, cam go thật.
- Tôi chỉ thấy tiếc cho cô thôi. - Igneel nhìn cô nói.
Lucy ngẩn ngơ nhìn anh
- Có gì mà tiếc chứ.
- Cô là pháp sư tài giỏi, thế mà lại không được trọng dụng để làm ở nhũng vị trí cao hơn. - Igneel ý tiếc.
- Tôi như thế này là quá tốt rồi, được ở đây để chữa bệnh cho mọi người và bảo vệ làng, còn gì tuyệt hơn chứ. - Lucy thì không nghĩ như Igneel, cô chỉ muốn sống thật giản dị.
- Nee san thật giỏi quá, ước gì em cũng được như chị. - Erza tỏ vẻ tự hào.
Lúc đó cô chỉ mới 9 tuổi, là một cô bé hiếu động, cô rất khâm phục chị của mình và ước mơ khi lớn lên cô sẽ được trở thành một pháp sư giỏi như chị của mình. Thế nên Erza theo Igneel vào thành sống để anh có thể giúp cho cô đường đi nước bước sau này có cơ hội được phục vụ cho triều đình, cũng tại nơi đó, cô may mắn quen được hoàng tử vương triều Jellal, cả hai rất thân nhau, càng có lợi cho việc cô sẽ gặt hái nhiều lợi ích sau này.
Tuy một tháng một lần cô được trở về ở cùng với Lucy nhưng tình thân của hai người vẫn không nhợt nhạt.
Erza lại cùng những đứa trẻ trong làng nô đùa.
- Erza này, việc cậu lên kinh thành tập luyện đến đâu rồi. - Cana quan tâm hỏi.
- Cũng bình thường thôi mà. - Erza đáp lại.
- Hehe, cậu có luyện tập bao nhiêu cũng không thể nào bằng chị Lucy được đâu. - Chàng Gray nhanh chóng dìm hàng Erza.
- Cậu lúc nào cũng chị Lucy hết Gray à, nhưng quả thật đối với tớ Nee-san là tuyệt nhất.
- Đương nhiên rồi, mười năm nữa tớ sẽ đến nhà Erza để rước chị Lucy về làm vợ. - Gray hí hửng nói. Và câu nói này đều nhận được sự phản bác của tất cả các đứa con nít.
- Gray sama, anh phải lấy Juvia làm vợ chứ. - Juvia tức tối nói, cô nàng này hễ lần Gray vờ vịt lại gần Lucy là y như rằng Juvia chen ngang.
- Cậu muốn đưa Nee-san đi phải được sự đồng ý của tôi, Nee-san là của tôi, mãi mãi ở bên tôi cậu nghe chưa. - Erza lên tiếng dành chủ quyền.
- Gì chứ, Lucy-nee là của tớ chứ. - Tiếng kêu ca của các đứa khác lần lượt vang lên, cứ thế tạo ra âm thanh thật ồn ào.
Natsu thật sự rất khâm phục cái cô Lucy này, đến cả trẻ con cũng muốn tranh giành cho bằng được.
Nhưng rồi từ đâu một con yêu quái trườn tới định đớp lấy bọn trẻ, nhanh chóng một bóng người xuất hiện đạp ngã con yêu quái đó.
Tụi nhỏ xém tí nữa là thành mồi ngon cho nó, may mà anh tới kịp lúc. Đám con nít chạy tán loạn, Lucy cũng vừa lúc chạy lên, đám ranh con đó thay phiên xúm tới Lucy làm mặt tội nghiệp. Lucy ngước nhìn người vừa cứu lũ trẻ, cô ngạc nhiên nhìn anh.
- Đừng hiểu lầm, chỉ là lúc trước cô tha cho ta một mạng nên ta chỉ báo đáp lại thôi, thế là huề rồi. - Sting ngập ngừng.
- Sao ngươi biết ta thân với đám trẻ này mà cứu chúng, chắc hẳn mấy ngày nay ngươi đã đi theo ta có đúng không? - Lucy bắt bẻ.
- Gì... gì chứ, ai thèm đi theo cô. - Sting ấp úng nói.
- Nếu không thì thôi vậy.
Lucy quay người định rời đi, nhưng Sting đã nhanh chóng mở lời.
- Khoan đã, tại sao lúc đó lại tha cho ta.
Nhưng bước chân Lucy không dừng lại, cô cứ phía trước mà tiến. Không nhận được câu trả lời của Lucy, anh lại đi theo cô tìm câu trả lời. Có cái gì đó thật khác biệt ở cô mà anh nhận thấy được, không phải những tên pháp sư anh thường thấy.
Hết ngày này đến ngày khác, Sting luôn đi theo cô nhưng không để cho cô biết được sự có mặt của mình, rồi nó cũng dần trở thành một thói quen, ở đâu có bước chân Lucy, ở đó cũng có Sting.
Cho đến một ngày, Lucy ngồi trên bãi cỏ một mình, cô gọi anh.
- Này, đừng trốn nữa, ta biết ngươi ở quanh đây.
Sting ngó đầu từ trên cây nhìn xuống, sao cô biết anh ở gần đây hay vậy? Anh dè chừng đi xuống ngồi cùng với cô, điệu dáng ngập ngừng của anh không khỏi khiến người khác buồn cười.
- Chuyện ngươi cứu những đứa trẻ đó, cảm ơn. - Lucy bắt đầu mở lời trước
- Ta đã nói rồi, chuyện đó chỉ là đáp trả lại thôi.
- Vậy suốt thời gian ngươi đi theo ta để làm gì cơ chứ? - Lucy nghiêng đầu nhìn Sting, ánh mắt đẹp mê hoặc khiến Sting không dám nhìn thẳng cô. Anh cũng chẳng trả lời.
- Chỉ để biết câu trả lời thôi sao? - Lucy cười như thể Sting làm một chuyện rất khôi hài.
Sting cũng không thèm giữ chút uy nghi liếc nhìn cô mong nhận được câu trả lời.
- Ngươi nghĩ một người không có một chút chướng khí toát ra thì sao ta dám ra tay hạ sát được cơ chứ? - Lucy từ tốn trả lời.
- Chỉ có vậy thôi sao, ta đi đây. - Sitng liền đứng dậy.
- Nhưng quả thật là lúc đó ta cũng thấy sự khác lạ từ chính bản thân ta.
Câu nói ấy làm cho Sting ngừng bước, anh quay lại chờ câu nói tiếp theo của Lucy.
- Ta không hiểu sao lúc đó lại tha cho ngươi, nhưng ta nghĩ đó là điều nên làm vì ngươi cũng đã trả ơn ta một chuyện. - Lucy có vẻ hài lòng với lựa chọn của mình.
- Vậy tại sao lúc ta gặp cô lần hai cô chắn hẳn đã biết chính xác ta là yêu quái vậy sao không đả động gì mà bỏ đi.
- Vì ta nghĩ rằng nếu ngươi đã đáp lại ta thì ít nhất ngươi cũng có một phần trái tim con người.
Lần đầu tiên có một người nói với anh những điều này, nữ pháp sư này quả thật rất đặc biệt, nó khiến cho anh có cảm giác như được tán dương, khiến anh thấy vui vui trong lòng.
- Ta không toát ra chướng khí là vì viên ngọc mà ta đang sở hữu bên người. - Sting không giấu diếm mà nói ra.
- Vậy là ta quả thật không sai, một yêu quái có thể nói ra bí mật của mình không hẳn là xấu. - Lucy nhìn Sting mỉm cười.
Nụ cười đầu tiên cô dành cho một yêu quái, và người đó là Sting. Anh lại thấy trái tim đập nhanh hơn khi nhìn thấy nụ cười đó, mắt không chớp nhìn Lucy.
- Ta cũng không hiểu tại sao lại nói với ngươi những điều này, từ trước tới giờ ta đều ép mình phải sống trong một khuôn khổ, kĩ cương, không được để những chuyện khác làm ảnh hưởng đến cuộc sống, quan trọng hơn là công việc trừ yêu diệt quái của chính mình, nhưng khi tha mạng cho ngươi là ta biết ta đã phá vỡ nó, hình như bây giờ ta đã mềm lòng hơn trước thì phải. Điều đó có nên không đây...
Lucy nói với Sting một hồi thì cảm thấy thật ngốc ngếch.
- Tại sao ta lại nói những điều này với ngươi cơ chứ, thật buồn cười đúng không?
- Hình như từ trước tới giờ cô đều luôn phải mang vỏ bọc nặng nề của pháp sư có trách nệệm, không biết phải nói với ai. - Sting nghe cô nói vậy cũng hiểu ra.
Lucy đứng dậy phủi hết những bụi bẩn trên người, cô nhanh chóng quay lưng. Khoan đã, anh còn muốn nói chuyện với cô mà.
- Này... Lucy
Nghe được tiếng gọi tên mình, Lucy bất giác quay lại, gió đưa mái tóc cô bay bồng bềnh, một vẻ đẹp khó tả. Khiến cho mặt Sting đỏ lên đôi chút. Anh vẫn làm bộ bình tĩnh.
- Tôi tên Sting...
- Không cần nói đâu vì có thể chúng ta sẽ không gặp lại nhau
- Gì chứ, cô sẽ không gặp... - Sting liền ngậm miệng, lời nói của anh có lộ liễu quá không.
- Tôi chỉ muốn hỏi, ngày mai chúng ta có thể gặp lại nhau chứ. - Anh ngập ngừng hỏi.
- Ừ - Bỏ lại một từ ngắn gọn, Lucy bước đi, không hay biết trong lòng ai đó đang rất vui.
Hôm sau, anh và cô lại gặp nhau, nhưng Sting không thể kiếm ra chuyện gì để nói. Anh cứ ngồi suốt chẳng lên tiếng.
- Cậu hẹn tôi ra đây mà chẳng muốn nói gì, thế thì tôi đi đây. - Lucy nói
Sting quýnh quáng.
- Cô đi đâu cơ.
- Làm công việc thường ngày của pháp sư.
- Tôi có thể giúp cô được không?
Thế là từ đó anh lại trở thành cộng sự của cô. Mặc dù anh là yêu quái lại muốn đi giết chính đồng loại của mình, nhưng cô lại khiến anh cảm thấy đây là việc nên làm, không chỉ vậy mà dần dần, anh lại đến thẳng nhà cô nằm ỳ ra đó nhìn cô chữa bệnh cho dân làng.
Hầu hết những người đến chữa bệnh là đàn ông, nhưng Sting biết thừa vì muốn được gặp Lucy thường xuyên nên họ mới giả đau giả ốm, làm cho cô suốt ngày bận rộn. Cho đến