Vì nước mắt không màu nên chẳng mấy ai hiểu được niềm đau chứa bên trong nó.
Có thể anh sẽ không hiểu
Từ khi anh nói yêu em
Bầu trời của em ngàn vạn ngôi sao đều tỏa sáng...
Gần cả tháng nay rồi, Lucy chẳng thấy Natsu đâu cả, hỏi mọi người thì họ bảo rằng anh đi luyện tập để được mạnh hơn. Đồ ngốc ạ, anh có biết rằng nếu làm vậy anh sẽ gần kề với cái chết hơn không?
Cô còn phải tìm ra mảnh ngọc cuối cùng, khi Erza đưa cho cô mảnh thứ hai, có khi nào cô cũng giữ mảnh thứ ba không? Nếu vậy Lucy cô cũng sẵn sang chuẩn bị tinh thần, Erza biết cô đang ở đâu, Erza sẽ quay lại đây bất kì lúc nào.
Quả đúng như Lucy nghĩ, Erza đang bày binh bố trận cho một trận chiến. Erza biết chắc rằng lần này đi, trận chiến có thể nổ ra rất lớn, vì vậy, Jellal cũng muốn đi theo cô, là vì anh sẽ chỉ huy cuộc chiến này đối phó với Sting, nếu Erza muốn một chọi một với Lucy, điều duy nhất anh ó thể nhắn tới cô gái cứng đầu ấy là hãy cẩn thận.
Lucy lại ngồi một mình bên gốc cây hoa anh đào, Juvia bước nhẹ nhàng đến bên cạnh cô, khẽ đặt tay lên vai cô.
-Này Lucy.
-Ừ-Lucy đáp
-Cô rất thích Natsu, đúng không?- Juvia tiến lại gần, nhìn không chớp.
Lucy cứng đờ người
-Nói thật nhé, khoảng thời gian Natsu-san đối xử tốt với cô thật khiến Juvia ghen tị đó, ước gì Juvia cũng được Gray-sama chăm sóc như vậy.-Juvia không muốn bắt chuyện với Lucy chút nào, nhưng vì có người nhờ nên cô mới phải làm.-Vậy nên chắc là cô bây giờ rất thích rất thích anh ta, đúng không?
Lucy ngẩn người nhìn cô.
-Nói đi mà, nói đi.- Juvia hào hứng nói.- Tôi cũng muốn nếm trải hương vị hạnh phúc đó ra sao
-Hạnh phúc?
Lucy nghe đến ngây dại. Cô nhè nhẹ cắn chặt môi, trong tim như bị một thứ gì đó rất mạnh đâm sầm vào một cái.
-Mà ánh mắt cô nhìn Natsu..." Juvia nghịch ngợm nghiêng đầu quan sát cô, vỗ tay cười lớn. -Đúng, đúng! Chính là biểu cảm thế này! ... Lucy, dạo này cậu rất hay thẫn thờ, thường ngồi đờ đẫn bất động không nhúc nhích gì cả, không biết là đang nghĩ ngợi những gì. Tớ nghĩ, có lẽ Natsu sợ cậu sẽ ngơ ngẩn như thế, mỗi lần cậu ây trầm mặc xuất thần, tuy anh ta không nói cũng không quấy rầy cô, nhưng giống như ngửi thấy một mùi vị đau khổ từ người anh ta toát ra ấy..."
-...- Tại sao trước giờ cô lại không hề để ý đến điều đó?
-Nhưng, mỗi khi Natsu nhìn cô thì lại khác. Nhãn thần của anh ta vẫn rất dịu dàng, ừ, vô cùng dịu dàng, dịu dàng như thể cậu sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì chỉ để cho cậu vui vậy đó.
-Tôi..
-Ha ha, anh ta quá yêu cô rồi- Juvia dương dương đắc ý phác ra cử chỉ giống như "tôi biết ngay mà".
-...-
Lucy cúi đầu, gió thổi nhẹ, trái tim cô dường như cũng bị thổi đến lay động, một cảm giác chua xót cùng cực lấp đầy trí óc.
Nước hồ xanh trong và màu trời xanh trong liền lại thành một dải.
-Nhưng tại sao cô có vẻ không được vui nhỉ?-Juvia tò mò quan sát cô, nhíu mày.
-Cậu yêu Natsu, Natsu cũng yêu cậu, thế thì đáng lẽ cậu phải vui mới đúng chứ? Vì sao cậu vẫn hay đờ đẫn xuất thần thế?
-...- Lucy không biết nên nói thế nào.
-Tôi thấy cô cũng chẳng có tình cảm mạnh mẽ gì với Sting lắm đâu, thế mà Natsu cứ bảo rằng anh ta sẽ đứng ngoài âm thầm yêu cậu.
-...-
-À mà, anh ta kêu tớ dẫn cậu về đấy, Natsu về rồi.-Juvia vội kéo tay Lucy đi.
---
-Đến rồi à, hôm nay anh về rồi, em không chào anh một tiếng sao?-Natsu nhìn thấy Lucy thì mỉm cười
-Anh muốn gì đây?-Lucy hờ hững nói.
-Một tháng không gặp em, ngay cả cái đầu và trái tim anh cũng nhớ em phát điên, nhưng vì nghĩ cho em nên anh mới đi đó, anh cũng mạnh lên nhiều lắm chứ bộ.
-Thế sao không đi luôn đi?- Làm sao cô có thể nói cô cũng nhớ anh rất nhiều, nhớ đến mức thấy ai cũng như thấy anh đang nói với mình cơ chứ.
-Anh làm cho em nhiều việc thế, cớ gì đến một lời nói thật lòng em cũng không thể nói ra.-Natsu nhăn mặt.
-Từ trước tới giờ tôi rất thật lòng-Lucy cứng giọng nói.
-Em nói dối, vậy thì, chẳng phải em muốn lợi dụng anh sao, muốn anh tìm ngọc Akuma cho em sao, em đừng nói là không cần nó nữa, nếu muốn anh sẽ rất nhanh tìm nó cho em, chỉ cần một tiếng "ừ" thôi.
Ôm cô, Natsu chầm chậm thoải mái dựa đầu vào vai cô. Mái tóc ngắn của cô thơm quá, cổ cũng thơm, người cô mềm mại mà thơm phức. Anh muốn mãi mãi được ôm cô như thế này, cho dù là đang mơ, anh mãi mãi cũng không muốn tỉnh dậy. Vậy mà, nỗi đau sâu sắc lại mơ hồ lướt qua trong đáy mắt anh.
Cô cảm thấy tim đau nhói đến không chịu nổi, cô đau đớn nghẹt thở đến mức muốn chết ngay tức khắc nữa.
Màn cửa nhẹ bay bay... Đêm yên tĩnh. Nền gạch hoa lấp lánh ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn. Anh và cô ôm nhau. Giống như những đứa trẻ muốn được dựa dẫm ỷ lại, anh và cô ôm chặt lấy nhau. Thời gian biến thành lâu dài... Một thế kỷ có lẽ cũng chỉ như một chớp mắt mà thôi. Có phải ôm anh như thế này đã quá ích kỉ không?
---
Ầm...
Bên ngoài có tiếng động rất lớn. Thì ra thời điểm ấy đã đến. Mọi chuyện sẽ kết thúc ngay sau đó thôi.
Dân làng được di tản đi. Chỉ còn lại quân đội và yêu quái, Lucy cùng Natsu chạy ra ngoài. Erza đang đứng đó chờ cô.
-Lucy! -Sting đang chiến đấu với hơn 100 pháp sư tinh nhuệ,