Chữ "The End" chap trước là troll =))) Chap này mới End thật này :v
---
Đã một tuần trôi qua kể từ khi ấy, Natsu chẳng ăn, chẳng uống gì cả, nhưng anh không hề thấy đói, thấy khát. Tại sao lại như vậy?
Những người khác nhìn Natsu như vậy mà đau lòng, chiều nào anh cũng đi vào rừng ngắm hoa anh đào, chưa được ngắm mà hoa đã rụng hết rồi.
Hôm nay anh đã mơ. Mơ một giấc mơ lạ kì. Anh bước chân vào một vườn hoa.
Đập vào mắt anh, là người con gái anh đã không nhìn thấy suốt cả một tuần như 10 thế kỉ vậy. Người con gái ấy mà anh yêu đến điên dại, kết thúc rồi cớ gì lại xuất hiện trước mặt anh. Anh muốn ôm chặt lấy cô, nhưng có khoảng cách vô hình nào đó, cứ chạy rồi lại càng xa
Anh giận, rất giận cô! Vì cái kiểu vô lý của cô làm cho anh đau lòng, làm anh như muốn tan biến khỏi thế gian này.
- Natsu! - Lucy quay đầu nhìn anh. - Em đến đây gặp anh không lẽ anh không vui
- Sau một tuần biến mất với cái lí do đó thì đến gặp anh làm gì? - Natsu bàn tay nắm chặt.
- Thích thì gặp.
- Em... làm ơn đừng nói với cái giọng đó
- Quen rồi, không bỏ được, à mà kết thúc rồi, em chẳng còn là gì của anh nữa đâu, đừng bận tâm đến em như thế ,em chỉ gặp, và anh cứ việc mắng nếu anh muốn, nhưng đừng bỏ đi...
- Em vừa phải thôi.
- À anh
- Sao?
- Mình kết thúc rồi đấy!
Anh cảm thấy tổn thương lòng tự trọng, anh quay lưng, không muốn nhìn cô nữa.Nhưng sao có gì đó vương vấn và nghẹn lại ở tim..."mình kết thúc rồi đấy" ...văng vẳng bên tai...
Ngày thứ hai...
Anh lại mơ gặp cô, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh vẫn mơ được gặp cô. Chỉ có thể đứng nhìn, cảm giác của anh như biến mất trong không gian đẹp đẽ đó
- Hình như mấy ngày nay anh không ăn, không uống gì cả? - Lucy mỉm cười nói
Anh bất ngờ.
- Quan tâm làm gì?
- Vì em thấy sắc mặt anh xanh xao kìa, nhớ phải ăn đấy nhé
- Tại sao em lại như thế... rốt cuộc em muốn gì.
- Mình kết thúc rồi đấy!
Cũng là câu nói đó.
Ngày thứ 3...
- Sao em cứ xuất hiện ở đây
- Gray và Juvia, cả Erza nữa, họ khỏe không?
- Liên quan đến em?
- Em có hỏi anh đâu chứ, anh ghen à?
Xin em, nếu còn chút lương tâm thì hãy quay về, còn không đừng bao giờ dày vò anh thế này nữa.
- Không muốn
- Em..
- Mình kết thúc rồi đấy!
Lại kết thúc bằng câu nói đó...
Ngày thứ 4
- Anh đã ăn rồi, mọi người đều mạnh khỏe khi không có em.
- Đấy, phải như lúc trước anh đều nghe lời em như vậy thì hay lắm, trời bắt đầu chuyển thu rồi, anh cũng mau mặc thêm áo đi kẻo lạnh
- Ừ
- Anh quan tâm mọi người nhiều hơn đi nhé.
- Ừ.
- Mình kết thúc rồi đấy!
- Ừ
Hôm nay anh không mắng em... anh không phản ứng... vì cổ họng anh nghẹn ứ chẳng nói được...
Ngày thứ 5
- Đã làm theo lời em dặn chưa?
- Rồi
- Anh ngoan một cách bất ngờ đấy.
- Mình kết thúc rồi em nhỉ?
- Ừ, mình kết thúc rồi.
Em ác lắm... anh không muốn nghe giọng nói đó của em... anh không muốn nhìn thấy em... nhưng anh không ngăn mình mơ, anh không ngăn mình nhớ đến em được... tim anh cũng không nghe lời anh...
Ngày thứ 6
- Anh có muốn ăn thử món ăn em nấu hay không?
- Thôi thôi, chắc dở tệ chứ gì?
- Hì hì, có nấu được anh cũng không ăn được.
- Em làm ơn buông tha anh đi, em nói muốn dứt khoác thì anh cũng đã cố, chỉ cần em muốn, em thấy vui và thoải mái, nhưng như thế này...
- Mình kết thúc rồi đấy!
Ngày thứ 7
Anh quyết định không ngủ nữa, anh không cho phép mình mơ, vì nếu mơ sẽ rất đau lòng.
Vì cớ gì lại rời bỏ anh như vậy, chẳng phải cô đã từng hứa sẽ không rời xa anh hay sao?
Anh đấm bàn tay vào tường thật mạnh, bức tường bị thủng một lỗ to tướng. Anh nhìn lại bàn tay mình. Sao anh lại trở nên mạnh như thế này. Còn có cả vết trầy xước, máu đang chảy ra.
Nhưng điều mà Natsu không ngờ tới, những giọt máu đột nhiên như bị hút lại vết thương, miệng vết thương khép lại. Cái quái gì thế này?
Một dòng suy nghĩ chợt bén qua đầu anh, anh vội chạy đi.
Anh chạy vào phòng Gray, lôi cổ Gray ra.
- Nói đi, tại sao Lucy lại rời bỏ tôi, có phải các người đang giấu điều gì không?
Juvia chạy ra thấy cảnh tượng này liền vội ngăn lại.
- Natsu-san, cậu bình tĩnh đi.
- Mau nói đi! - Natsu túm lấy cổ áo Gray. Bàn tay anh nổi gân, nhất định là có chuyện, anh cần phải biết.
Gray hất tay Natsu ra, đấm cho Natsu một phát thật mạnh, Natsu bị đánh đến nổi chảy cả máu miệng, nhưng mà...
-Các người nhìn đi, có phải máu của tôi đang tự động quay trở về thân thể tôi không?
Natsu dở khóc dở cười nhìn Gray và Juvia.
- Tại sao tôi lại thành ra thế này, còn Lucy, cô ấy bây giờ ra sao?
Natsu nhìn họ cầu khẩn, mong họ cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.
- Natsu-san, nếu anh cứ như thế này, chị Lucy sẽ buồn lắm đó. - Juvia không kìm được bưng mặt khóc.
- Chúng tôi cũng không biết hiện giờ chị ấy đang ở đâu. Nhưng có một điều chị ấy nói phải giấu anh đến cùng. - Gray ngẩng mặt nói.
Natsu gần như nín thở.
- Lucy đã cho anh viên ngọc Akuma.
Lời nói Gray như một cái búa giáng thẳng vào đầu Natsu.
- Gì cơ?
- Chị ấy đã cho anh cả mạng sống của mình, làm ơn đừng nhu nhược như thế. - Gray hét vào mặt Natsu.
- Không, tôi không cần, mau lấy nó ra đi, có chết tôi cũng không cần nó, các người sao không ai ngăn cô ấy lại. Mau lấy nó ra, trả cho Lucy. - Natsu như thằng điên đau đớn hét lên.
- Cậu có muốn cũng không được, ngọc Akuma không còn ở dạng tinh thể nữa, nó đã hòa quyện vào trong thân thể cậu, nhờ sức mạnh thanh tẩy nên cậu sẽ không trở thành yêu quái đâu, đừng lo. - Juvia nói.
- Lucy đang ở đâu?
Gray và Juvia lắc đầu.
Natsu chạy đi, anh chạy không biết đâu là điểm dừng, chỉ cần tìm thấy cô thôi.
Ở nơi đó, có một người con gái thanh thản tựa người vào gốc cây. Mùa thu, đến cả chiếc lá cuối cùng cũng đã rụng xuống. Cô cũng đến giới hạn của bản thân mất rồi.
Coi như đêm nay là đêm sao đẹp nhất cô từng thấy. Thật đáng tiếc vì ngày cuối cùng, cô vẫn không được nhìn thấy anh. Mà thôi, như vậy cũng tốt.
- Lucy!!! - Âm thanh vang lên khuấy động sự yên tĩnh.
Chết thật, cô đáng lẽ không nên đến nơi