---
Ẩn trong giấc mơ là điềm báo không hay
Tiên tri một ánh mắt chứa đầy sự u ám
Mãi mãi không thể nhắm mắt bình an
Quá khứ đau đớn đeo bám mãi không thôi
---
Natsu bực bội nhấn mạnh tay vào cái tô salat mà anh đang làm trong bếp, miệng không ngừng rủa thầm ai đó đã phá hoại cái cuộc sống bình thường của anh.
Ánh mắt không mấy an tâm hướng về phía nhà tắm đang chiếu đèn sáng, anh lắc đầu ngán ngẩm và dừng ngay động tác nấu ăn.
-Không biết có ổn không nữa, sao lâu quá chưa thấy ra vậy trời?-Natsu lại nhìn.
Haizz, lúc nãy cô có hỏi anh nhà tắm ở chỗ nào, còn nói là sẽ không làm gì phá phách hết, cũng không muốn ai dạy đời cho mình nên không cần anh hướng dẫn...
30 phút trước...
Cô gái ngồi trên chiếc ghế sofa cau mày nhìn Natsu, có gì phải nhìn cô như vậy chứ?
- Nè, cậu thôi ngay có được không, bộ đổ tôi rồi à? - Lucy nhìn Natsu không khỏi che dấu được nụ cười mỉa trên cánh môi.
Natsu vẫn nheo mắt nhìn cô, sau đó thở một tiếng rõ dài.
- Nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô đi, không phải như vậy rất khó coi sao? - Natsu chăm chăm nhìn Lucy nói không ngần ngại.
- Vậy hả, chắc tại tôi tiếp xúc với bùn đất lâu quá nên cũng phải thôi. Nhà tắm ở đâu? - Lucy quay qua quay lại xem xét tình hình.
- Đi theo tôi. - Natsu tỏ vẻ không mấy vui, sau đó quay lưng bước đi.
Lucy điềm tĩnh đi theo sau anh, dừng trước cửa phòng tắm, Natsu quay lại nhìn cô, sau đó mở cửa phòng ra, có vẻ như anh đang định nói gì đó thì bị cô chặn họng.
- Tới đây được rồi, cậu đi đi. - Lucy phẩy phẩy tay làm bộ không cần.
- Tôi còn chưa kịp nói gì hết mà, cô không biết xài những thứ này thì đừng có ra vẻ à nha.
- Không cần, nhìn những thứ này trông cũng dễ sử dụng, đến lúc nào tôi cần cậu sẽ nói. - Lucy nhìn Natsu cười mỉm. {Không biết đến khi nào chị mới bỏ được cái tính kiêu ngạo này đây}
Vừa nói Lucy còn vỗ vỗ lên vai của Natsu làm anh điên chết lên được, sao lại coi thường anh như thế chứ?
Nhưng khi Lucy định rút tay về đã bị Natsu nắm lấy, anh ngạc nhiên nhìn bàn tay cô. Đến cô cũng hơi bất ngờ.
- Cái gì đây? - Natsu không nóng không lạnh hỏi Lucy.
- Chẳng có gì đâu, trầy chút thôi.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô bị quấn băng trắng trông cứ như là xác ướp, đã vậy còn xuất hiện những vệt màu đỏ như máu. Do lúc nãy tay áo của cô dài quá che khuất nên Natsu không để ý đến.
- Cô bị thương, đừng nói là khi cứu tôi nha. - Natsu nhìn cô dò xét.
- Ừm, cái con quái vật sắt ấy cũng thiệt là lợi hại, tôi chỉ mới đụng vào nó đã bị bỏng tay rồi. - Lucy thản nhiên trả lời.
Sau đó cô liếc anh một cái, sao tự nhiên quan tâm dữ vậy?
Không nói không rằng anh tiến đến chỗ hộp cứu thương, lấy ra một tuýp thuốc nhỏ, sau đó đưa cho cô.
- Cái này sau khi tắm xong thì bôi vào. - Natsu dặn dò cô.
Lucy kinh ngạc nhận lấy, sau đó ngẩng đầu nhìn Natsu.
- Đừng có nhìn tôi như vậy, không phải vì tôi bị cô mê hoặc nên mới làm vậy đâu, chỉ là tôi không thích nhìn người khác cứu mình rồi bị thương. - Natsu kĩ lưỡng giải thích
- Thì tôi đã hỏi gì đâu, tự cậu nói mà, chẳng lẽ cậu lo tôi nghĩ là cậu phải lòng tôi hay đúng thật là vậy. - Ánh mắt Lucy nhìn Natsu hiện tia xảo quyệt.
- Hơ hơ, cô cứ ở đó mà mộng tưởng đi. - Natsu thật đúng là hết nói nổi với cô.
- Vậy tôi vào đây. - Lucy không nói nữa bước chân vào nhà tắm.
Nhưng làm sao anh yên tâm để cô vào được, lỡ như cô phá phách gì thì sao?
- Khoan đã... - Tay Natsu chặn cánh cửa lại. Anh còn định nói "Có thật không cần tôi chỉ bảo không?" thì cô đã nói trước.
- Còn gì nữa đây, cậu muốn tắm chung với tôi chứ gì? - Lucy nhăn trán nhìn Natsu, chắc hẳn trong đầu cô đang nghĩ anh là kẻ biến thái đây mà.
Natsu thì suýt đứng không vững, không ngại tuôn ra một tràng câu nói ấp ủ trong lòng.
- Cô làm ơn chín chắn bớt cho tôi nhờ.
- Tôi mới là người phải nói câu đó?-Lucy nói.
- Tôi mà thích thế á, có lòng tốt cho cô nơi nương tựa mà còn nói vậy, nếu đúng vậy thì sao mà không phải thì sao? Tôi chỉ định bày cô cách sử dụng nhà tắm này thôi mà - Natsu thật sự rất bực mình.
- Nếu đúng vậy sao không chịu nói sớm?-Lucy tiếp tục châm chọc.
- Tôi chưa kịp nói gì thì đã bị cô bay vào chặn họng rồi, được hay không cô tự hiểu mà? - Natsu tức giận hét lên.
Làm như anh sai không bằng, cô đúng là khó ưa, khó nhất anh từng gặp!
- Tôi đã nói không cần-Lucy ánh mắt có chút bực dọc nhìn Natsu.
- Ai mà biết được, nhỡ cô nói cho qua thì sao, đồ đạc trong nhà tôi cô cũng phải biết giữ gìn chứ? - Natsu hằn học nhìn cô, bộ những việc anh làm là sai hả?
Lucy không nói không rằng, tiến đến chỗ vòi sen nước, nhìn xuống một hồi rồi với tay mò mẫm, không ngớ lại bật công tắc lên được, nước từ trong vòi sen cũng tự chảy ra, bắn hết lên người cô.
Natsu thật quá là ngạc nhiên mà, cô có phải là yêu quái lạc hậu ở 10 thế kỉ trước không vậy, sao cô lại biết ta?
Lucy quay sang nhìn Natsu
- Đã được chưa hả? Tôi nói rồi mà cậu có chịu tin đâu.
- Rồi rồi, tôi tin rồi. - Natsu huơ huơ tay nói lời hòa hoãn.
Nước từ trong vòi sen nhanh chảy ra, làm ướt hết cả đầu tóc cùng người của Lucy. Nhưng lúc nãy cô đã cởi bỏ lớp áo ngoài nên bây giờ chỉ còn một lớp ảo mỏng che đậy.
Nước không ngừng chảy, nhanh chóng cả người Lucy bị ướt hết, lớp vải mỏng ấy cũng không thể che dấu được những đường cong hoàn hảo trên người cô. Tất cả cảnh xuân tuyệt mỹ đều được thể hiện rõ ràng không dấu diếm.
Natsu không nói gì, đóng cánh cửa lại, bộ dạng trông rất khổ sở, vò đầu bứt tai đi tới nhà bếp.
Natsu đã chuẩn bị xong bữa tối. Ngồi bên chiếc bàn ăn, Natsu lấy chiếc đũa ngọ ngậy mãi bên chiếc bát sứ tạo ra âm thanh leng keng.
Sau một hồi, âm thanh ấy lại biến thành tiếng choang chói tai như muốn vỡ. Mạnh tay giáng đôi đũa xuống chiếc chén, Natsu đứng dậy đi đến trước cửa nhà tắm, hơi e dè gõ cửa.
Ở bên kia cánh cửa, không một chút tiếng động vang. Tiếng cốc cốc do sự rung động của bề mặt kim loại vang lên kèm với tiếng nói của Natsu.
- Cô mau ra đi.
Vẫn không có âm thanh vọng ra đáp trả Natsu. Anh định lặp lại lần nữa thì cánh cửa đã bật mở ra khiên cánh tay anh rơi vào không trung. Lucy bước ra, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Có đôi chút lạ nhìn Lucy, anh lại cảm giác rõ rệt một mùi hương thật nồng xộc vào cánh mũi. Có phải là do cô dùng quá nhiều sữa tắm.
( Nói sữa tắm cũng hơi quá, anh là con trai mà :v )
Anh đang định chỉ trích Lucy thì cô đã nói trước.
- Có chuyện gì sao? - Lucy mặt thản nhiên nhìn Natsu.
Vốn định phán cho cô vài câu nhưng lại thôi. Bởi vì lúc này có một thứ khác đang chi phối tầm mắt của Natsu làm cho anh không thôi dời mắt đang dán trên người cô.
Lucy mặc một trong những bộ váy mà cô đã "chôm" về được. Cô bỏ bớt đi những chi tiết mà lúc nãy anh đã chê bai là không phù hợp, bây giờ trông cũng tạm.
Phải nó là bấy giờ trông cô không khác gì một cô gái thế kỉ XXI. Bộ váy ngắn đến đầu gối để lộ đôi chân thon dài, dáng người thanh thoát trông thật tao nhã, khí chất ngút trời của cô cũng làm anh bị đắm chìm.
Cô đẹp... nên mặc bộ váy đó vào dù xấu mấy đi chăng nữa cũng trở thành không có gì để chê dưới thân hình mảnh khảnh ấy. Anh quên mất rằng hành động của anh làm cho cô có phần khó chịu.
- Khụ khụ. - Lucy ho vài tiếng để nhắc Natsu ý tứ giùm chút.
Natsu sau khi ý thức được hành động của mình, vội quay lưng nhăn mặt, không dám nhìn cô nữa.
- Cậu gọi tôi có chuyện gì sao? - Lucy thấy vậy thì không nhìn được, khóe môi nâng lên.
Natsu quay lại gãi gãi tai, nói với Lucy: "Chẳng là tôi định kêu cô ăn tối sao?"
Lucy lại không nói gì, chỉ cười cười nhìn xuống dưới đất. Natsu thấy vậy thì ngẩn tò te, thiết nghĩ rằng mình nói sai gì hả? Sao cô ta cứ tủm ta tủm tỉm, vậy là ý gì?
- Không có gì, chỉ là thấy cậu cũng thật dễ gần.
Natsu gần như đứng hình trước lời nói ấy, nói vậy giống như đang muốn lấy lòng cậu vậy đó.
- Cậu cứ ăn đi, không cần phải kêu tôi, cả sau này cũng vậy, cứ như trước đây cậu từng làm ấy... - Lucy nói rồi xoay người bước đến chỗ kệ sách trong phòng
Đôi chân nhỏ nhắn nhón lên, đôi tay trắng ngần cố với lấy một vài quyển sách xuống. Tiến đến chiếc ghế gỗ, Lucy ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm cuốn sách đầu tiên lên và chăm chú đọc.
Nhìn cô giống như một người có tri thức đang nghiềm ngẫm cuốn sách hay, không thể nhận ra cô có phải là yêu quái hay không.
Natsu cũng không nhìn cô nữa, bụng đã đói meo và bây giờ cần nạp năng lượng.
Đặc điểm của Lucy:
1. Rất giỏi dọa người khác
2. Không có khả năng phân biệt đẹp xấu
3. Thích đọc sách
4. Tính tình cực kì độc...
Đang cầm viết trên tay, bỗng có một giọng nói sát bên tai không khỏi khiến Natsu run rẩy làm rơi nó.
- Cậu đang làm gì thế? - Chủ nhân của âm thanh thánh thót ấy không ai khác ngoài Lucy
Giống như có tật giật mình, anh ú a ú không nói được từ nào.
Lucy liếc mắt sang tờ giấy đang ở trên bàn, miệng lại nhếch lên trông rất nguy hiểm.
- Cậu định làm bản giới thiệu cho tôi đấy à? - Lucy trừng mắt nhìn Natsu không mấy thiện cảm.
Natsu như gà mắc tóc, luống ca luống cuống giải thích.
- Đâu có, tôi chỉ là đang liệt kê những đặc điểm của cô để có gì tôi có thể giúp đỡ cô thôi mà
Miệng lưỡi anh cũng khá đấy, nhưng mà...
- Vậy còn chữ gì đây - Lucy trỏ vào tờ giấy
- Giúp đỡ nhau mà lại ghi là tôi độc ác à? - Lucy cười hì hì, nhưng nụ cười như âm binh, có