Trong mắt của Vân Tường toát lên những tia máu giọng cô lạnh lẽo vang lên: “Đừng có mà nhắc đến ba mẹ tôi nữa, anh không có tư cách đó đâu William Author à”.
William Author nhướng mày: “Tại sao lại không cơ chứ? Anh sắp trở thành con rể của ba mẹ rồi mà hơn nữa anh còn là con của ba mẹ suốt nhiều năm qua đó”.
Vân Tường nhếch môi nở một nụ cười lạnh: “Nếu anh thật lòng coi ba mẹ tôi là ba mẹ anh thì anh đã không đối xử với họ như vậy rồi, anh là thứ người vong ơn bội nghĩa không đáng nhận được sự yêu thương tin tưởng của ba mẹ tôi trong nhiều năm qua”.
William Author nhún vai lên tiếng: “Anh cũng vì hoàn cảnh ép buộc nên mới phải như vậy thôi, bởi vì anh yêu em nên mới trở nên như vậy mà thôi Roise à”.
Vân Tường nổi nóng lên quát: “Yêu tôi sao? thật nực cười anh đang giết chết tôi từng ngày thì có”.
“Anh đã cho người sắp xếp chỗ ở của em tốt nhất rồi còn gì, anh đã lên một kế hoạch thật chi tiết sau khi kết hôn anh sẽ đưa em về Hoa Đô chúng ta gặp người thân của em sau đó sẽ đi du lịch, cả đời này của anh sẽ chỉ vì em mà sống tiếp thôi Roise”.
Vân Tường tỏ vẻ thờ ơ lãnh đạm: “Tiếc quá cả đời tôi chỉ yêu một mình Đới Thiên Sơn thôi”.
Câu nói của Vân Tường đã thành công chọc đến giới hạn cuối cùng của William Author, anh ta liền nổi giận lên quát: “Em im đi”.
Vân Tường vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì, mặc dù sống với ba mẹ ở thành phố C nhưng bạn bè của Vân Tường cũng toàn dân quậy không phải dạng vừa, hơn nữa một năm ở Hoa Đô kia cô kết giao toàn bạn có máu mặt trong xã hội thì có gì phải sợ một người như William Author chứ.
“Em yêu hắn thì sao, không phải năm đó hắn làm cho em điêu đứng vì cô gái khác sao? nếu năm đó hắn cũng nhận ra em thì em đã không phải thất thỉu trở về thành phố C này với vẻ mặt đưa đám lúc đó rồi…em nghĩ lại đi Roise từ đầu tới cuối chỉ anh là thật lòng với em thôi”.
Vân Tường ngẩng đầu lên nhìn William Author rồi nói: “Nhưng tôi yêu anh ấy…tôi đang mang thai con của Thiên Sơn”.
“Bớt giỡn lại đi Roise à, em gạt được ba mẹ chứ không gạt được anh đâu, nếu em thật sự có con có hắn thì ngay từ đầu đã về làm ầm lên với ba mẹ hủy hôn với anh rồi không cần chờ đến 3 tháng đâu”.
“Anh cố chấp cưới một người không yêu mình bộ không thấy mệt mỏi sao?”.
“Chỉ cần có em là anh sẽ vui vẻ thôi”.
William Author vỗ tay một cái từ bên ngoài một dàn người trên tay bưng những chiếc khay phủ vải đỏ đi vào.
Người thứ nhất giở tấm vải đỏ ra trên khay là một sợi dây chuyền bằng kim cương sáng lấp lánh.
Người thứ hai giở tấm vải đỏ ra trên khay là một đôi bông tai bằng trân châu thật