Mộ Tuyết Vi đương nhiên biết thứ thuốc mà bọn họ bảo cô uống là gì, cũng hiểu ý định của bọn họ nhưng cô muốn cá cược một lần xem Vân Kiệt rốt cuộc là có còn quan tâm đến cô nữa hay không.
Mộ Tuyết Vi lấy điện thoại ra chụp lại tấm ảnh ly rượu có những viên thuốc màu trắng còn chưa tan hết rồi gửi cho một nick chat đã lâu không còn liên hệ Vân Ca Ca với dòng tin nhắn [Nếu em uống thứ chất lỏng này và bên cạnh còn có ba người đàn ông khác thì chuyện gì sẽ xảy ra? Anh có quan tâm không?!].
Webchat rất nhanh liền thông báo hai chữ “Đã xem” rồi im bặt không có lấy một câu trả lời.
Thịnh Hạ Nghi thấy Vân Kiệt tắt Webchat liền cau mày hỏi: “Cô ấy sẽ không làm chuyện dại dột chứ?”.
Vân Kiệt thản nhiên trả lời: “Cô ấy không còn là con nít nữa cô ấy đủ tuổi để chịu trách nhiệm cho mọi việc làm của bản thân mình nên em đừng quan tâm”.
Thịnh Hạ Nghi đọc qua tin nhắn cũng biết ý định tự hủy hoại mình để tìm chút thương hại từ Vân Kiệt của Mộ Tuyết Vi nên có chút đắn đo: “Em nghĩ là anh nên đến xem cô ấy thế nào, em nghĩ chuyện ở sân bay đã làm cô ấy tổn thương rất nhiều…”.
Vân Kiệt liền ngăn cản Thịnh Hạ Nghi lại anh kéo tay cô qua giường ngủ rồi nói: “Anh mệt rồi, đi ngủ thôi”.
Vân Kiệt nằm lên giường đã nhắm mắt lại vẻ mặt an yên vô cùng giống như là ngủ rất say vậy còn Thịnh Hạ Nghi cứ nằm thao thức trong lòng không yên.
Ngày trước Thịnh Hạ Nghi đem lòng yên mến Vân Kiệt nhưng trong tâm khảm của anh chỉ có một mình Mộ Tuyết Vi thôi, thời gian đó cô cũng đã rất đau khổ khó khăn lắm mới vượt qua được, bây giờ thấy lại hình ảnh của mình ngày đó trên người của Mộ Tuyết Vi khiến cho Thịnh Hạ Nghi có chút khó xử và áy náy.
Mộ Tuyết Vi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại là một cái chấm đen to đùng, nước mắt cô vô thức rơi xuống cảm giác cứ như là bị cả thế giới quay lưng lại với mình vậy, cô nở trên môi một nụ cười còn khó coi hơn là khóc nữa.
Nhìn chằm chằm cái ly rượu chân cao hồi lâu thuốc trong ly cũng đã tan hết hòa vào thứ chất lỏng màu đỏ rồi, Mộ Tuyết Vi mới đưa tay cầm cái ly lên.
Mấy thanh niên kia tỏ vẻ phấn khích khi dễ dàng lừa được một cô gái xinh đẹp như thế vào bẫy của mình nên lên tiếng cổ vũ: “Mau uống đi…mau uống đi”.
Lúc Mộ Tuyết Vi đưa cái ly lên môi tính uống thứ chất lỏng kia thì đột nhiên lại có một bàn tay khác giữ tay cô lại, giọng nói lạnh lẽo cùng khuôn mặt cáu giận của Bạch Luân xuất hiện trước mắt của Mộ Tuyết Vi: “Cô bị điên rồi hả?”.
Mộ Tuyết Vi có chút ngơ ngác qua mấy giây mới định thần lại được và lên tiếng hỏi: “Bạch…Luân…sao anh lại ở đây vậy???”.
Bạch Luân hừ nhẹ một tiếng: “Nếu tôi không ở đây thì làm sao thấy được hành động ngu ngốc của cô chứ”.
Mộ Tuyết Vi nhoẻn miệng cười: “Tôi muốn ngu ngốc một lần thì có làm sao chứ? Liên quan gì đến anh đâu”.
Mấy tên thanh niên kia liền trợn mắt nhìn Bạch Luân rồi lên tiếng: “Cô ấy là của bọn tôi anh đừng hòng phỏng tay trên chứ?”.
Bạch Luân nhìn cả ba tên kia bằng đôi mắt sắc lạnh như mắt diều hâu rồi lên tiếng: “Người