Vì tiệm bánh đó nằm gần trường Cầu Vồng, người gây hấn kia cũng chẳng phải ai xa lạ mà chính là Tô Vĩnh em họ của Tô Vĩ nên đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều bạn học qua lại.
Vương An Chi tức đến bốc khói trên đầu lên tiếng nói chuyện phải trái: “Này bạn học Tô Vĩnh rõ ràng là bạn tông vào xe của tôi cơ mà, bạn ăn nói ngang ngược vừa thôi chứ”.
Tô Vĩnh xưa nay luôn ỷ lại vào gia thế của Tô gia ở Hoa Đô nên luôn tỏ thái độ hách dịch với mọi người xung quanh, bắt nạt những người yếu thế hơn mình đã vậy còn chẳng để ai vào trong mắt hết.
Tô Vĩnh hất mặt lên cười đểu một cái: “Trời nãy giờ cứ tưởng là ai hóa ra là nhị tiểu thư của Vương gia, tôi quên mất là cô chỉ được mỗi cái mác nhị tiểu thư thôi chứ làm gì có tiền mà đền chứ hahaha”.
Nhiều đứa chảnh chẹ chơi chung nhóm với Tô Vĩnh cũng bắt đầu lên tiếng chăm chọc Vương An Chi.
Người A: “Tô thiếu gia nói đúng đó, Vương An Chi chẳng qua chỉ là nhị tiểu thư của Vương gia làm gì có quyền thừa kế chứ”.
Người B: “Thấy nó đi cái xe đạp nghèo nàn là biết rồi haha”.
Vương An Chi rất tức tối nhưng có giải thích với mấy cái đứa não tàn này cũng chẳng ăn thua gì.
Tô Vĩnh tỏ vẻ chăm chọc: “Giờ sao đây? Có đền hay không nói một tiếng, cái xe này rất đắc tiền đó giờ bị trầy rồi bạn phải đền tiền để tôi đi bảo trì lại xe chứ”.
Một vài đứa chen vào: “Trời nó làm gì có tiền mà đền chứ”.
Lâm Nguyệt Dung là á khôi năm nay của trường Cầu Vồng, cũng là con nhà thượng lưu có gia thế ở Hoa Đô và đám bạn của mình đi tới thấy náo nhiệt cũng đứng lại xem.
Tô Vĩnh lại nói tiếp: “Nếu không có tiền đền vậy thì cậu nhận lời làm ôsin dài hạn cho tôi đi, sau ba tháng tôi xí xóa tiền đền cái xe”.
Vân Tường đứng một bên quan sát mọi chuyện, cô bước tới đưa tay sờ lên vết trầy trên xe rồi lên tiếng: “Woa cái xe này đẹp thật… chắc là mắc lắm ha?!”.
Tô Vĩnh đắc ý bảo: “Đương nhiên rồi, cái xe này rất đặc biệt, hạng tầm thường thì lấy tiền đâu mà mua xe hiệu xài như tôi”.
Vân Tường gật đầu: “Tôi sẽ đền tiền cho cậu nhưng cậu có thể chờ tôi một lát được không tại vì bây giờ tôi không mang tiền trong người”.
Vương An Chi kéo tay Vân Tường một cái: “Cần gì phải đền chứ rõ ràng là cậu ta sai mà”.
Vân Tường quay sang cho Vương An Chi một ánh mắt trấn an: “Cứ tin ở mình là được rồi, cậu cứ chờ xem kịch hay đi”.
Tô Vĩnh nhếch môi mỉm cười hào sảng lên tiếng: “Được, sẵn đây có tiệm bánh tôi ngồi ăn bánh uống trà chờ một chút cũng chẳng sao”.
Vân Tường nhướng mày: “Được vậy thì tốt quá, mời cậu vào trong cứ tự nhiên ăn uống thoải mái chầu này tôi trả”.
Nhiều người muốn biết diễn biến tiếp theo nên cũng vào tiệm bánh ngồi cho nên tiệm bánh ven đường ngày thường vốn yên ắng hôn nay lại tụ hợp đông đủ các cậu ấm cô chiêu có gia thế nổi tiếng ở Hoa Đô.
Vân Tường rút điện thoại ra gọi đi nói vài câu rồi cúp máy sau đó trở vào