Đới Thiên Sơn lại nói tiếp: “Thật ra, đâu là vật đại diện cho nữ chủ nhân của Đới gia, năm đó anh tặng nó cho em tức là ấn định sẽ cưới em rồi, tự nhiên em không thèm đeo còn đem trả lại làm anh tổn thương chết đi được”.
Vân Tường liền bình thản đáp: “Ai bảo anh không nhận ra em làm gì chứ?”.
“Thì anh nỏi rồi ai bảo em lớn lên xinh đẹp như thế không giống cô nhóc thuở nhỏ anh quen”.
Vân Tường hừ mũi một cái: “Nói vậy lỗi là do em hả???”.
Đới Thiên Sơn liền lắc đầu đáp: “Không phải là lỗi do anh ngu ngốc nên mới không nhận ra em, Vân Tường em đồng ý giả cho anh nha”.
Vân Tường thở dài rồi ngẩng đầu lên nhìn Đới Thiên Sơn: “Anh bị ngốc hả Đới Thiên Sơn, hôn lễ của chúng ta đã ấn định 3 tháng sau tổ chức rồi, em đương nhiên là đồng ý gả cho anh rồi mà”.
“Anh muốn cho em một lời cầu hôn thật lãng mạn thật đáng nhớ”.
Vân Tường khẽ nhoẻn miệng cười: “Anh đã cho em một lời cầu hôn thật lãng mạn thật đáng nhớ vào lúc tụi mình ngắm hoàng hôn trên đảo Santorini rồi, cảnh tượng huy hoàng đó em đã khắc sâu vào tận con tim trí óc cả đời này cũng không bao giờ quên đi”.
“Em có nhớ lời hẹn ước năm đó của chúng ta không?”.
Vân Tường nhíu mày suy nghĩ: “Lời hẹn ước…”.
Ánh mắt của Đới Thiên Sơn trở nên vô cùng ấm áp, dịu dàng: “Thuở thiếu thời chúng ta hẹn ước sau này gặp lại ở công viên giải trí lớn nhất Hoa Đô, cái hẹn 10 năm tại anh mà chúng ta bỏ lỡ nhưng hôm nay lại đúng ngày khi xưa chúng hứa hẹn, dù anh và em mất 18 năm mới cùng nhau ngồi trên vòng đu quay này nhưng anh thấy rất vui vì cuối cùng cũng tìm lại được em rồi.
Khóe mắt của Vân Tường đỏ hoe lên, từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống trên gương mặt kiêu hãnh của cô: “Nè Thiên Sơn, không ngờ là anh vẫn còn nhớ ngày hẹn ước của hai đứa mình, làm em cảm động quá đi mất”.
Đới Thiên Sơn bước đến đưa tay lau nước trên mặt của Vân Tường: “Đừng khóc mà, anh biết là mình đã làm em rơi rất nhiều nước mắt sau này anh hứa sẽ chỉ làm cho em vui vẻ hạnh phúc thôi không làm em khóc nữa đâu”.
Vân Tường gật gật đầu, cô tựa người vào người của Đới Thiên Sơn: “Sau này chúng ta không rời xa nhau nữa”.
Đới Thiên Sơn đeo chiếc lắc tay có những hạt kim cương trắng vào tay của Vân Tường, anh khẽ cười reo lên: “Bây giờ em đeo vừa y luôn rồi nè”.
Vân Tường cũng tháo sợi dây chuyền mặt chim ưng trên cổ mình xuống rồi đeo nó lên cổ của Đới Thiên Sơn: “Cả đời anh vẫn là của em”.
Đới Thiên Sơn gật đầu: “Được…không chỉ đời này mà đời đời kiếp kiếp anh vẫn là của em có chịu không?”.
Vân Tường liền vui vẻ gật đầu.
Thịnh Thiên Duệ đến Hoa Đô thì nhận được sự đón tiếp nồng hậu của Vân gia, anh lần đầu nhìn