Đến khu du lịch sinh thái suối nước nóng tự nhiên, mọi người về phòng cất hành lý rồi cùng nhau xuống nước bơi lội, ngăm mình còn Vân Tường vẫn ngồi trên bờ, cô cầm một quyển sách dày xem rất là chăm chú.
Vương An Chi đi tới níu lấy cánh tay của Vân Tường: “Này Vân Tường, cậu xuống nước chơi với mình đi”.
Vân Tường khẽ mỉm cười đáp: “Cậu xuống đó chơi đi, mọi người ở dưới cũng đông mà mình đang bận đọc sách nên không muốn xuống nước đâu”.
Vương An Chi sụ mặt ra: “Trên lớp cậu còn không thèm học lại đến khu du lịch nghỉ dưỡng ngồi đọc sách, cậu ngược đời quá rồi Vân Tường à”.
“Mình thích ngược đời vậy đó thì sao?”.
“Thôi mà xuống nước chơi với mình đi mà”.
Vân Tường nghĩ nghĩ gì đó rồi nói khẽ vào tai của Vương An Chi: “Không phải là mình không muốn xuống mà hôm nay mình bị “kẹt đèn đỏ” rồi không thể xuống nước được thông cảm chút đi mà”.
Vân Tường vốn không có “kẹt đèn đỏ” nhưng cô có lý do riêng rất ghét phải xuống hồ bơi nên đành nói dối cho qua chuyện.
Vương An Chi cười cười rồi đứng dậy: “Thế mà không chịu nói sớm” rồi bỏ đi xuống suối nước nóng ngâm mình với các bạn nữ khác trong lớp.
Ngoài suối nước nóng thì trong khu du lịch nghỉ dưỡng vẫn có hồ bơi trong nhà, buổi trưa nắng gắt hơn nên Vân Tường đứng dậy đi vào khu hồ bơi trong nhà ngồi cho mát.
Vân Tường vừa đi vào thì thấy Mộ Tuyết Vi đang đứng ở hồ bơi nên lên tiếng nói chuyện: “Thì ra là lớp trưởng ở đây nên nãy giờ không thấy cậu ngoài khu vực suối nước nóng”.
Mộ Tuyết Vi nở nụ cười với Vân Tường rồi nói: “Mấy hôm nay mình bị cảm nên hạn chế ra nắng”.
“Chúng ta qua bên kia ngồi đi” Vân Tường chỉ tay qua mấy cái ghế gỗ để quanh thành hồ bơi.
Mộ Tuyết Vi gật đầu: “Ừ”.
Vân Tường vừa quay người đi được mấy bước thì nghe tiếng Mộ Tuyết Vi hét lên: “Áá…á”.
Vân Tường quay lại thì thấy Mộ Tuyết Vi đang ngã xuống hồ bơi nên cô rối lên luôn, Vân Tường đưa tay ra cho Mộ Tuyết Vi nắm lấy nhưng Mộ Tuyết Vi lại không kịp nắm lấy tay của Vân Tường nên cả người ngã xuống hồ bơi.
Mộ Tuyết Vi vùng vẫy dưới nước cố gắng cầu cứu Vân Tường: “Cứu…cứu…mình…không…biết…bơi”.
Cứ mỗi lần Mộ Tuyết Vi mở miệng ra nói chuyện thì nước lại tràn vào miệng cô nên Mộ Tuyết Vi rất chật vật vì bị ngộp nước.
Cả người Vân Tường run lên, cô nhíu chặt tâm mi rồi gào lên: “Cứu với…có người bị đuối nước…cứu với”.
Nghe tiếng người kêu cứu mấy đứa con trai ở phòng thay đồ vội chạy ra ngoài…
Thấy Nam Nhất, Đăng Nguyên và Đới Thiên Sơn chạy tới Vân Tường hoảng loạn kêu lên: “Mau cứu Tuyết Vi…cậu ấy ngã xuống hồ rồi”.
Đới Thiên Sơn nghe như vậy không thèm suy nghĩ giây nào liền nhảy xuống hồ kéo Mộ Tuyết Vi lên bờ.
Những bạn khác ở khu suối nước nóng nghe tiếng kêu cứu của Vân Tường cũng vội chạy vào trong xem chuyện gì xảy ra.
Vương An Chi thấy sắc mặt lo sợ không còn cắt máu của Vân Tường liền lên tiếng hỏi: “Vân Tường cậu bị sao vậy?”.
Vân Tường khẽ lắc đầu: “Không phải mình…là Tuyết Vi…Tuyết Vi bị rơi xuống hồ bơi rồi”.
Đới Thiên Sơn đưa Mộ Tuyết Vi vào trong, các bạn khác cũng giúp một tay đưa cô lên bờ.
Mộ Tuyết Vi ho sặc sụa: “Khụ…khụ…khụ”, vẻ mặt của