Mở cái túi giấy ra Mộ Tuyết Vi khá hài lòng với chiếc váy mẫu mới nhất của thương hiệu thời trang Chanel màu vàng, cô ướm thử lên người thì thấy rất vừa với cơ thể của mình, Mộ Tuyết Vi khẽ cười nhẹ như gió xuân: “Anh ấy đúng là người chu đáo biết quan tâm đến người khác”.
Mộ Tuyết Vi nhớ lại lúc nãy trong phòng của Đặng Dĩ Bân, anh chàng kia có tự xưng tên mình là Vân Kiệt thì có chút sững người lẩm bẩm: “Vân tổng chẳng lẽ anh ấy chính là đại thiếu gia của Vân gia đây là gia tộc lớn nhất bí ẩn nhất Hoa Đô, còn nữa Vân Kiệt chính là cái tên trong truyền thuyết mà mọi người vẫn rỉ tai nhau”.
Trong phút chốc Mộ Tuyết Vi lại thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh ấy cũng họ Vân còn Vân ca ca của mình thì đang ở đâu…cũng lâu rồi không liên lạc không biết dạo này anh ấy thế nào”.
Lúc Mộ Tuyết Vi đi ra khỏi khách sạn thì có đi ngang một phòng bao cao cấp, cô nhìn thấy chàng trai đã giải cứu mình lúc nãy đang ngồi dùng bữa với mấy người ngoại quốc, bên cạnh anh còn có một cô gái xinh đẹp ăn mặc sang trọng, tự nhiên trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Khi nhìn thấy cô gái kia bưng ly rượu chân cao đưa lên môi của chàng trai hào hoa đậm chất phong trần đó thì Mộ Tuyết Vi rủ mắt rồi bước đi nhưng vừa đi được vài bước đã nghe giọng nói trầm ấm vang lên phía sau mình: “Mộ tiểu thư vết thương trên lưng cô sao rồi, đã đỡ hơn chưa???”.
Mộ Tuyết Vi quay người lại thì sững sờ khi thấy chàng trai mang nét đẹp yêu nghiệt kia đang đứng nhìn mình nở nụ cười đẹp đến nao lòng.
“Mộ tiểu thư cô không sao chứ???”.
Mộ Tuyết Vi nghe câu hỏi của chàng trai mới choàng tỉnh đỏ mặt đáp: “À đã đỡ hơn nhiều rồi cảm ơn anh đã quan tâm”.
Vân Tường quét mắt nhìn bộ váy Chanel trên người của Mộ Tuyết Vi rồi nói: “Trông bộ váy khá hợp với Mộ tiểu thư đây không biết cô có thích nó không? tôi không biết sở thích của cô chỉ tùy tiện chọn bừa mong cô thông cảm”.
Mộ Tuyết Vi khẽ cười e lệ: “Bộ váy rất vừa với tôi, tôi cũng rất thích nó cảm ơn Vân tổng nhiều”.
Tiếng giày cao gót “Cộp…côp” vang lên, cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh Vân Kiệt lúc nãy xuất hiện rồi nũng nịu lên tiếng: “Vân tổng, sao anh lại ra ngoài này vậy hả em ở bên trong bị ép đến không uống nổi rồi này?”.
Vân Tường ném về cô gái đó ánh mắt lạnh lẽo: “Tửu lượng của cô tốt đến như thế cơ mà hơn nữa một trong những công việc của cô là đỡ rượu cho tôi nếu không làm được thì ngày mai đến bộ phận tài chính lĩnh lương rồi nghỉ việc đi là vừa”.
Cô gái tỏ vẻ uất ức tổn thương: “Vân tổng…”.
“Khách bên trong cô tiếp, giờ tôi có việc bận rồi phải đi đây”.
Vân Tường nắm tay của Mộ Tuyết Vi rồi ngang nhiên đi khỏi đó để lại cô gái kia