Cả đám quay ra nhìn thấy Đới Thiên Sơn thì trong lòng không rét mà run, đụng tới người của một trong tứ đại gia tộc của Hoa Đô thì hậu quả rất khó lường, huống hồ mấy người này còn đang tính “đốt nhà” của Đới Thiên Sơn ra tro ra bụi cơ chứ.
Đới Thiên Sơn có chút áy náy với Vân Tường nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ mặt điềm tỉnh của mình rồi đáp:” Ừ giữa mình với Tuyết Vi chỉ là tình bạn trong sáng mà thôi, cậu mới là người yêu của mình”.
Vân Tường nở nụ cười trên môi mà tim lại đang rỉ máu, cô vẫn cố vui vẻ nói: “ Mình biết cậu chỉ thích mỗi mình thôi mà, chúng ta lên lớp ha” cô nói rồi nắm tay Đới Thiên Sơn kéo đi theo mình.
Đới Thiên Sơn gật đầu, anh cũng không phản kháng cứ ngoan ngoãn mà đi theo phía sau Vân Tường.
Vân Tường nắm tay Thiên Sơn đi tới khúc cua khuất tầm mắt của đám người Lâm Nguyệt Dung thì liền buông tay cậu ra, cô không quay đầu lại nhìn Đới Thiên Sơn nhưng vẫn lên tiếng nói chuyện với cậu: “Cám ơn…vì đã không lật tẩy mình trước mặt họ”, cô nói rồi liền bước đi.
Đới Thiên Sơn thấy dáng vẻ cô đơn lẻ loi của Vân Tường thì thấy có lỗi trong lòng, chắc chắn là cô đã rất khó khăn mới có thể tươi cười điềm tỉnh như lúc này.
Đắn đo vài giây Đới Thiên Sơn cũng chịu mở miệng lên tiếng: “Vân Tường…cậu đang giận mình phải không?”.
Vân Tường dừng lại khoảng 5 giây rồi tiếp tục bước đi, Đới Thiên Sơn cũng không biết phải dùng cách gì để dỗ dành cô nữa nên chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn bóng dáng cô khuất dần ở đằng xa.
Dù bây giờ có giải thích gì thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật là bản thân mình đã lừa dối Vân Tường nên Đới Thiên Sơn chỉ có thể nghĩ cách làm cho cô vui chứ không muốn đi giải thích chuyện cũ rồi làm cô buồn hơn nữa.
Đám người Lâm Nguyệt Dung mặt mày nhăn nhó khó coi, Lâm Nguyệt Dung khó chịu nói: “Vân Tường này đúng là không thể coi thường được mà”.
Kim Huyền Trâm khẽ lắc đầu: “Nói đến như vậy mà vẫn không có phản ứng gì thật không hiểu nổi đầu óc nhỏ đó có vấn đề gì không nữa”.
Hà Khánh Linh cũng có cùng suy nghĩ với Kim Huyền Trâm: “Phải đó, với tính cách của nhỏ đó đáng ra phải ghen tuông lồng lộn lên rồi chạy đi tìm Mộ Tuyết Vi tát vài bạc tay mới đúng chớ”.
Lâm Nguyệt Dung ngoe ngoảy đi trước: “Thôi về lớp đi, từ nay đừng đụng chạm tới con nhỏ Mộ Tuyết Vi đó nữa…càng đụng vào nó càng thiệt thân thôi”.
Hai đứa a dua còn lại liền gật đầu tán thành: “Phải đó Nguyệt Dung”.
Chuông reo vào học, Đới Thiên Sơn bước chân vào lớp thì cậu cố tình đưa mắt nhìn qua bàn Vân Tường ngồi nhưng lại không thấy cô đâu, lần đầu tiên từ trước đến giờ Đới Thiên Sơn cảm thấy lo lắng cho cô gái nhỏ.
Cô giáo dạy anh văn bước vào lớp mở sổ kiểm tra miệng ra rồi gọi tên học sinh lên trả bài: “Hôm nay nay ngày 19 vậy số 19 lên trả bài, số 19 là em…Vân Tường”.
Mộ Tuyết Vi