Mỗi ngày gắn bó bên nhau Đới Thiên Sơn lại cảm thấy yêu thích Vân Tường hơn một chút, nếu cứ tiếp tục thế này thì kế hoạch chinh phục Đới Thiên Sơn lần nữa đã thành công mỹ mãn, vậy là anh thật sự yêu thích cô của quá khứ và của hiện tại chứ không phải vì lời hứa ngây ngô thuở thiếu thời kia.
Đến ngày thi đấu bóng rổ vòng chung kết giải bóng rổ học đường năm nay, lớp 11K1 của trường Cầu Vồng sẽ thi đấu với lớp 12K1 của trường Bách Long*.
* Bách Long: tên một ngôi trường trong truyện.
Đội bóng rổ của lớp 11K1 do Đới Thiên Sơn làm đội trưởng bách chiến bách thắng bao nhiêu năm, đội bóng rổ của lớp 12K1 cũng là đội mạnh do Bạch Luân dẫn đầu, hai đội ngang tài ngang sức nên trận đấu ngày càng gây cấn.
Tỉ số hiện tại đang là 32-32 cả hai đội đều đang cố gắng hết sức để ghi bàn quyết định vào những phút cuối nhưng điều đó quả thật không hề dễ dàng khi cả hai đội đều gần như đã kiệt sức.
Cả hai đội xin dừng trận đấu để thảo luận chiến thuật…
Đới Thiên Sơn động viên đồng đội của mình: “Các cậu chúng ta chỉ cần ghi thêm một điểm nữa thôi thì cũng có cơ hội chiến thắng, chúng ta phải cố lên”.
Các thành viên trong đội bóng của lớp 11K1 cũng đã chơi hết mình nên giờ ai cũng mệt mỏi hết, một sự im lặng đến đáng sợ ập đến.
Từ ngoài cửa nhà thi đấu, một chàng thiếu niên mặc đồng phục thể thao trắng với biểu tượng chiếc Cầu Vồng nhỏ trên ngực áo đi giầy thể thao màu trắng cổ cao đi vào, gương mặt của chàng thiếu niên rất rạng rỡ.
Chàng thiếu niên vỗ tay vài cái thu hút sự chú ý của mọi người rồi đi tới chỗ huấn luyện viên và đội bóng của lớp 11K1 đang thảo luận, cậu lên tiếng nói với cả đội: “Các cậu là ai???”.
Mọi người ngẩn người ra trước câu hỏi đó.
Đới Thiên Sơn có vẻ bất ngờ khi thấy Vân Tường giả làm con trai đến tham gia trận đấu, lần trước thấy khả năng đánh nhau của Vân Tường cũng thuộc hàng cao thủ và dường như mọi thứ về Vân Tường đều là bí ẩn nên cậu đặt niềm tin một lần vậy, nếu có sự giúp sức của Vân Tường thì chuyện thắng Bạch Luân và đội của cậu ta chỉ còn là chuyện nhỏ mà thôi.
Các thành viên trong đội bóng đều hoang mang trước sự xuất hiện của chàng thiếu niên lạ mặt, Nam Nhất lên tiếng hỏi: “Cậu là???”.
“Tôi tên Vân Kiệt”.
Khi cái tên Vân Kiệt được thốt ra khỏi miệng của chàng thiếu niên nọ thì tất cả mọi người đều ngẩn người.
Có vài người thì thầm to nhỏ với nhau: “Đúng là Vân Kiệt rồi, anh ta đã từng xuất hiện tại tiệc sinh nhật của Lâm Nguyệt Dung đó”.
“Ừ phải không ngờ Vân Kiệt lại là người trong đội bóng của 11K1”.
Chàng thiếu niên với cái tên Vân Kiệt lại dõng dạc nói: “Các cậu là chiến thần của trường Cầu Vồng các cậu nhớ chưa, các cậu từng được mệnh danh là bách chiến bách thắng, những gương mặt mệt mỏi ảo não này mà là chiến thần tôi từng biết hay sao???”.
Mọi người phải suy nghĩ lại vì đều mà chàng thiếu niên kia nói.
“Các cậu đến đây để làm gì?”.
Một giọng nói nhỏ bé như muỗi kêu vang lên: “Để lấy cúp vô địch