Vương An Chi sụ mặt ra: “Mấy hôm nay vắng cậu lớp mình buồn lắm đó, mình cũng buồn lắm đó có biết không hả?”.
Vân Tường cho Vương An Chi một cái nhìn trấn an: “Mọi chuyện ổn rồi, bây giờ mình cũng đi học lại rồi không bỏ rơi cậu nữa hihi”.
“Móc nghéo đi mới tin”.
Vân Tường đưa tay lên móc nghéo với Vương An Chi nhưng trong lòng cô tự thấy khổ thẹn thốt lên “Xin lỗi An Chi mình lại nói dối cậu thêm lần nữa rồi”.
Có được lời hứa của Vân Tường, Vương An Chi vui vẻ kéo tay cô bạn của mình: “Chúng ta đi lên lớp thôi”.
“Ừ”.
Lúc đi đến ngã rẽ vào lớp thì Vân Tường bất ngờ đụng mặt với Đới Thiên Sơn, cả hai cứ đứng yên lặng nhìn nhau hơn 10 giây…
Vân Tường thấy chua xót trong lòng vì mọi chuyện đã xảy ra…
Đới Thiên Sơn cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy cô nhóc hoạt bát vui vẻ của mình trở nên tĩnh lặng một cách bất thường chẳng những thế mà trông cô vẫn còn rất xanh xao mệt mỏi.
Đới Thiên Sơn vừa mở miệng tính hỏi xem sức khỏe của Vân Tường đã ổn chưa thì cô liền đi phớt qua mặt anh như người xa lạ.
Rồi sớm muộn gì thì hai người cũng sẽ như vậy Vân Tường tự nhủ lòng cô nên tập quen từ từ đi là vừa.
Mộ Tuyết Vi thấy Vân Tường bước vào lớp thì liền bước qua chỗ cô ngồi lên tiếng ân cần hỏi thăm: “Vân Tường cậu thấy khỏe hơn chưa?”.
Vân Tường tỏ vẻ xa lạ đáp: “Mình không sao rồi, cảm ơn lớp trưởng đã quan tâm”.
Mộ Tuyết Vi ngồi xuống bên cạnh Vân Tường: “Chúng ta là bạn mà cậu đừng khách sáo như vậy chứ”.
Vân Tường vẫn yên lặng vẻ mặt cô rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô rõ ràng đang dậy sóng không yên.
Mộ Tuyết Vi lên tiếng nói chuyện tiếp: “Vân Tường à có thể là cậu đang hiểu lầm Thiên Sơn đó…mình thật sự không biết tối hôm đó hai cậu hẹn đi chơi ở công viên giải trí, bữa đó mình gặp tai nạn bất ngờ trên đường may mà có Thiên Sơn giúp đỡ nếu mình biết hai cậu hẹn hò thì chắc chắn đã bảo cậu ấy đi đến gặp cậu rồi…Thiên Sơn cũng không cố ý để cậu chờ cậu đừng giận cậu ấy có được không?”.
Vân Tường khẽ nhếch mội cười không cảm xúc: “Hai cậu đúng là tình thương mến thương thật…lại có thể vì đối phương mà nhận hết lỗi lầm về mình…tôi đây bái phục cũng tự thấy thẹn vì sự ích kỷ của mình”.
Mộ Tuyết Vi tỏ vẻ áy náy: “Vân Tường mình thật sự xin lỗi cậu…”.
Vân Tường liền đưa tay lên ngăn cản Mộ Tuyết Vi: “Đủ rồi cậu không cần nói nữa…đừng xin lỗi tôi…cậu vốn không có lỗi gì hết”.
“Nhưng mà…”.
Vân Tường liền đứng dậy bước ra khỏi chỗ: “Tôi mệt rồi muốn lên phòng y tế nằm nghỉ có gì để nói sau đi”.
Chờ Vân Tường đi rồi Tiêu Dĩnh Nhiên liền lên tiếng: “Tuyết Vi à cậu đừng mất công giải thích nữa…rõ ràng Thiên Sơn thích cậu mà hai người mới là một đôi, con nhỏ đó là kẻ thứ ba giữa đường xen vào chuyện của hai người hà tất cậu phải cảm thấy áy náy chứ?”.
Vương An Chi liền khó chịu ra mặt: “Nè Tiêu Dĩnh Nhiên bộ cậu bị mù nên không thấy hả? rõ ràng Vân Tường và Thiên Sơn mới là một đôi, mình không có ý trách móc Tuyết Vi nhưng cũng vì Tuyết Vi mà Thiên Sơn lỡ hẹn với Vân Tường, nói một câu