Vân Tường vừa quay đi thì nghe giọng Đới Thiên Sơn vang lên phía sau mình: “Vân Tường mình biết cậu vẫn còn giận mình chuyện lỡ hẹn lần trước mình cũng đã hứa sau này sẽ chỉ hướng về cậu thôi mà, hôm nay mình đưa Tuyết Vi đi mua đồ cũng là vì hội thi văn nghệ sắp tới mà thôi”.
“Không cần giải thích, mình hiểu hết rồi”.
Vân Tường cứ vậy mà bỏ đi, Đới Thiên Sơn lái xe đuổi theo cô cả quãng đường dài nhưng vẫn bị cắt đuôi.
Cuộc đua kết thúc đã lâu mọi người cũng giải tán Mộ Tuyết Vi chờ mãi không thấy Đới Thiên Sơn quay lại nên bắt taxi đi về nhà.
Lúc xuống xe đi bộ vào tiểu khu Mộ Tuyết Vi lại gặp phải một tên ăn cướp kề dao vào cổ cô đòi tiền, Mộ Tuyết Vi kháng cự tên ăn cướp rút dao ra tính đâm cô thì đột nhiên có một đôi tay nắm chặt lưỡi dao sắc bén kia lại.
Hoàn hồn thì Mộ Tuyết Vi thấy Tiêu Dĩnh Nhiên đang đứng chắn trước mặt mình tay cô nắm vào lưỡi dao nên máu đỏ tươi chảy xuống từng giọt.
Tiêu Dĩnh Nhiên hét lên: “Tuyết Vi cậu chạy đi”.
Mộ Tuyết Vi gân cổ hét lên: “Cướp…có ai không cứu với”.
Những ngôi nhà xung quanh sáng đèn lên nên tên ăn cướp vội vàng giật lấy cái túi xách của Mộ Tuyết Vi rồi bỏ chạy.
Tiêu Dĩnh Nhiên nhăn nhó mặt mày vì vết thương ở tay khá sâu.
Mộ Tuyết Vi thấy Tiêu Dĩnh Nhiên như vậy thù hận trong lòng cũng tiêu tan hết liền chạy tới hỏi han: “Dĩnh Nhiên cậu không sao chứ?”.
Tiêu Dĩnh Nhiên lắc đầu: “Mình không sao còn cậu???”.
Mộ Tuyết Vi khẽ lắc đầu đáp: “Mình không sao”.
Mộ Tuyết Vi cau màu: “Dĩnh Nhiên cậu ngốc quá cần gì phải làm như vậy chứ”.
“Dù là hy sinh cái mạng này mình cũng nhất định bảo vệ cậu an toàn”.
Mộ Tuyết Vi cảm động trong lòng nhưng không thể hiện ra mặt: “Mình đưa cậu vào nhà băng vết thương lại”.
Từ sau hôm đó, Mộ Tuyết Vi và Tiêu Dĩnh Nhiên lại làm bạn tốt như trước.
Buổi tập vở nhạc kịch “Bóng ma trong nhà hát” cuối cùng kết thúc, lúc ra về Vân Tường cố tình đi ra sau để nói chuyện riêng với Mộ Tuyết Vi.
“Tuyết Vi, ngày mai cậu rãnh không đi chơi với mình một ngày được chứ?”.
Mộ Tuyết Vi tỏ vẻ ngạc nhiên rồi hỏi: “Bộ có dịp đặc biệt gì hả?”.
Vân Tường lắc đầu: “Không có, mình chỉ muốn rủ cậu đi chơi chung một ngày thôi, nếu cậu bận thì…”.
Mộ Tuyết Vi xua tay: “À không, vậy mai tụi mình gặp ở trường hả??”.
“7 giờ sáng mai mình sẽ qua nhà cậu đón cậu rồi chúng ta đi luôn”.
“Được”.
Sáng sớm, Vân Tường đã lái xe tới tận nhà của Mộ Tuyết Vi đón cô ấy.
Mộ Tuyết Vi tỏ vẻ khá ngạc nhiên khi thấy Vân Tường ngồi trên ghế lái của chiếc Maybach màu đen sang trọng, cô chòm người qua đẩy cửa phía bên ghế phó lái giúp cho Mộ Tuyết Vi rồi mỉm cười: “Cậu lên xe đi”.
Mộ Tuyết Vi gật đầu rồi bước vào xe: “Cậu biết lái xe sao Vân Tường?”.
Vân Tường không phủ nhận mà thẳng thừng gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay mình sẽ đưa cậu đến một nơi rất đặc biệt”.
Mộ Tuyết Vi tỏ vẻ tò mò: “Thật là hồi hộp không biết cậu sẽ đưa mình đi đâu đây”.
Xe chạy khoảng 1 tiếng thì rời khỏi thành phố xa xỉ