Triệu Sở Nhi đứng trước cổng nhà, bộ đồ khoác trên người là bộ đồ hôm qua, cô đảo mắt nhìn dưới chân mình rồi lại đưa mắt lên nhìn cánh cổng lớn của ngôi nhà to nhất trong khu phố trước mặt.
Thở dài một hơi rồi nhấn chuông cửa, một trong những người làm việc ở nhà ra mở cửa cho cô.
Triệu Sở Nhi mặt lạnh có chút cao ngạo nhìn người làm cất giọng hỏi Mẹ tôi ở đâu
Người làm có vẻ ngoài không đặt biệt, chỉ nhìn ra được là khoảng bằng tuổi với cô.
Ở trong phòng khách ạ
Triệu Sở Nhi nghe xong lòng ngực mình liền nặng nề đi hẵn, cô biết trước sẽ như thế.
Mẹ cô đang chờ cô ngay trong phòng khách, có thể hôm nay sẽ bị phạt đánh vào bắp chân hoặc là cấm cô chuyện gì đấy.
Triệu Sở Nhi hít sâu rồi thở phào ra bước vào trong nhà, Trần Nghiêm Tú có gương mặt không quá đẹp nhưng có nét rất sang trọng ngồi trên sofa đưa mắt nhìn vào cuốn sách đang cầm trên tay.
Tiếng động của cô bước vào không quá lớn nhưng cũng đủ khiến bà nhận ra có người vào liền đưa mắt lên nhìn cô.
Về rồi thì đến đây, mẹ có chuyện nói với con
Triệu Sở Nhi đảo mắt nhìn xung quanh, ở đây không có roi cũng chẳng có người nào.
Mẹ cô không muốn đánh nữa sao?
Hay nghĩ cách phạt khác rồi nhỉ?
Cô khẽ cong môi, mở miệng đáp À vâng
Khi Triệu Sở Nhi bước đến gần bộ bàn ghế sofa rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên trái của Trần Nghiêm Tú, bà lập tức bỏ cuốn sách xuống bàn ung dung cất giọng.
Chuyện con dám đi đến mấy chỗ nguy hiểm kia thì tạm gác sang một bên, mẹ có chuyện khác hỏi con
Triệu Sở Nhi ???
Trần Nghiêm Tú Tên đàn ông lớn hơn con 8 tuổi họ Lâm kia là thầy giáo chủ nhiệm của con, tại sao không báo cho mẹ biết?
Triệu Sở Nhi nghe xong điếng người, cảm giác giống như lỗi lầm gì đấy mà bản bị phát hiện, như đang bị tra khảo.
Cô nhấp miệng, mí mắt trái khẽ giật, giọng yếu đi mấy phần Chuyện này! có gì đâu phải nói chứ
Mùa hè năm ấy, cô qua lại với Lâm Thiên Vũ là chuyện lớn gan nhất mà cô từng làm và lừa dối mẹ của mình, khi bà biết chuyện cũng là lúc Lâm Thiên Vũ đột nhiên biến mất không liên lạc được.
Lúc ấy cô nhớ rõ