Trạch Dương miễn cưỡng ngồi xuống lấy đề thi ra, Bạch Tuấn Minh nhìn anh nghĩ đến dạo này ít khi thấy Triệu Sở Nhi đi chung liền hỏi đến cô.
Sở Nhi dạo này cậu ấy bận lắm sao, bữa giờ chẳng thấy cậu ấy đi chung với anh
Trạch Dương tay nhấn đầu bút, ngòi bút phía dưới theo đó lộ ra, anh đáp Gần nghỉ tết rồi, cậu ấy chắc lại cãi nhau với mẹ.
Mọi năm gần tết đều như thế, hần như từ nhỏ thì con nhóc đó đã thường xuyên đón giao thừa ở nhà anh
Bạch Tuấn Minh ngớ người nhớ ra, quả thật chẳng biết từ bao giờ mà khi còn nhỏ mỗi lần tết cậu đều thấy Triệu Sở Nhi ở bên nhà Trạch Dương khi cậu cùng mẹ đi chào hỏi hàng xóm mùng một lấy lộc đầu năm.
Mỗi lần như thế trong nhà Trạch Dương sẽ có một cô nhóc gương mặt xinh xắn chơi cùng anh, lớn hơn một chút là học cấp hai vẫn thế, cậu vẫn cùng mẹ đi chào hỏi hàng xóm mùng một tết và thấy cô bạn Triệu Sở Nhi ở nhà Trạch Dương.
Lúc nhỏ cậu vốn tưởng Trạch Dương và Triệu Sở Nhi là anh em họ gì đấy nên mỗi lần tết Triệu Sở Nhi ở nhờ nhà họ hàng là Trạch Dương nhưng đến lúc lớp 8 khi cái thân với anh rồi biết biết rằng Triệu Sở Nhi và anh chẳng phải họ hàng gì cả, đơn thuần chỉ là bạn bè từ nhỏ, mẹ của Trạch Dương rất thích Triệu Sở Nhi nên lúc tết mới cho ở cùng.
Cậu nhìn anh thắc mắc hỏi.
Tại sao mỗi lúc tết thì cậu ấy luôn cãi nhau với mẹ vậy?
Trạch Dương khựng tay lại, có chút không muốn nói lý do trên khuôn mặt nên im lặng hồi lâu, cậu nhìn anh như thế dường như tưởng chừng anh không trả lời nên không hỏi tiếp, không ngờ giọng nói của Trạch Dương sau đó cất lên.
Năm lớp 3 cậu ấy qua nhà họ hàng đó tết, chỉ nhớ khi mùng ba về thì cậu ấy tức tốc chạy qua nhà anh khóc lóc kể rằng anh họ học lớp 9 của cậu ấy có ý q.
u.
ấy r.
ố.
i khi ngủ nhờ phòng lúc đêm, may mà con nhóc này vốn thông minh từ nhỏ