Đột nhiên anh ngưng lại, vật ***** **** vẫn còn bên trong, Trạch Dương nhìn cậu nhễ nhãi dưới thân mình còn đang khó khăn nheo mắt vì thứ bên trong đứng im mãi trong l.
ỗ h.
u.
y.
ệ.
t khiến cậu khó chịu nước mắt vẫn chảy ra xuống vành tai đỏ hoe.
Anh đưng tay nhấc bỗng cả người bế cậu lên rồi đứng dậy, Bạch Tuấn Minh la lên một tiếng A~~hức vì tư thế này khiến vật ***** **** kia đâm còn sâu vào bên trong hơn khi nằm, nó dường như chạy hết cả vào trong l.
ỗ h.
u.
y.
ệ.
t của cậu.
Tên ác độc, Trạch Dương này ăn cái quái gì mà cái đó to như vậy thế?
Anh di chuyển bước chân, cậu nhăn mặt ngửa đầu nhìn anh Đi đâu?
Trạch Dương thong thả đáp Uống nước, tự nhiên anh thấy khát
Bạch Tuấn Minh nổi đóa, cậu tức giận quát.
Tên thần kinh, muốn đi uống nước thì ư~ rút! rút ra rồi đi chứ?
Trạch Dương bậc cười lắc đầu Không muốn nói xong bóp mạnh mông cậu khiến cậu bạn nhỏ giật nãy lên.
Cậu không còn sức đâu cãi nhau với tên này, bụng cậu khó chịu vì thứ kia cho sâu vào tận bên trong, tuy anh đang lấy nước uống không di chuyển mạnh nhưng cái kia vừa to vừa cho vào sâu khiến cậu đau điếng người vô thức khóc thành tiếng run rẩy bám chặt cổ anh vì sợ ngã.
Ư.
.
ưmm anh ơi~ xinh anh đó cho em nằm xuống đi hức ~~ Ư
Hai tiếng Anh ơi cuối cùng cũng làm anh hài lòng liền đi đến đứng trước giường mặt dày mở nụ cười cất giọng Em gọi một tiếng anh ơi nữa đi thì anh thả em xuống
Bạch Tuấn Minh im lặng, cậu đau đến nổi miệng không mở nổi nữa rồi nên ngửa đầu chủ động hôn anh, cũng chủ động đưa lưỡi vào trong quấn quýt lưỡi của anh, mãi vẫn không thấy Trạch Dương bỏ xuống cậu mới khổ sở phát ra hai tiếng.
Anh ơi ~
Trạch Dương cong môi cười, thả cậu bạn nhỏ xuống giường liền nằm im bất động ngủ thiếp đi.
Cả hai ngủ đến sáng, khi cậu mở mắt dậy cũng đã 10 giờ, giờ này trường cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Bạch Tuấn Minh nhìn sang căn phòng trống rỗng, quần áo đều gọn gàng trên người cậu.
Cậu liếc nhìn sang bàn đèn bên cạnh liền thấy tờ giấy Trạch Dương để lại.
- Hôm nay anh xin nghỉ giúp em rồi, nhớ ngoan ngoãn ăn cơm đấy nhé không được lười ăn đâu đấy.
Bạch Tuấn Minh đọc xong bất lực phì cười, có phải con nít lên ba đâu mà dặn dò kỹ vậy chứ.
Mới đứng dậy lên một cơn đau nhức toàn thân kéo đến ! cậu còn vừa mới cười bất lực với bức thư kia thì