- Thông điệp từ tác giả.
Kẻ điên liều mạng lao đến điên cuồng đối đầu với sóng gió đến rỉ máu bảo vệ tình yêu của mình, đó mới gọi là anh hùng dù trong tình yêu hắn có là một tên ngốc nghếch khờ dại.
Còn kẻ luôn lùi một bước, chấm dứt tình yêu của mình để bảo vệ cả hai sống trong an toàn là kẻ hèn hạ trong tình yêu dù trong mắt người khác hắn chính là một tên thông minh.
Tại sao phải chia tay để cho đối phương tìm người tốt hơn mà bản thân lại không cố gắng tốt hơn người mà mình muốn đối phương gặp?
.......
Không lâu sau, ba mẹ của Bạch Tuấn Minh tìm đến bệnh viện gây gỗ với mẹ Trạch Dương và anh một trận trong khi cậu bạn nhỏ vẫn chưa tỉnh lại.
Khi cậu mở mắt ra là thì trận gây gỗ cũng đã dừng lại hơn nữa tiếng, Trạch Dương và mẹ anh đều đã về rồi chỉ còn thấy bóng dáng người bố ngồi im lặng trước giường bệnh của cậu.
Bố nhìn cậu rồi thở dài đề nghị Chuyển trường đi, đi đến Tứ Xuyên
Bạch Tuấn Minh im lặng, cậu quay đầu nhìn sang phía cửa sổ trống vắng kia một hồi lâu bất lực cười khổ, dù trời có sập thì chuyện này cuối cùng trong mắt mọi người cũng là cậu sai sao?
Bố muốn con kể một chút về chuyện hẹn hò giữa con với Trạch Dương không?
Bố cậu nheo mày định từ chối chẳng muốn nghe, dù sao cái chuyện này ông căn bản nghe không lọt tai.
Chưa kịp mở miệng từ chối thì Bạch Tuấn Minh đã bắt đầu kể.
Con nhớ có một lần khi chúng con chưa hẹn hò, khi con gặp tên biến thái kia thì cậu ấy chính là người điên cuồng lao đến cứu con, thể lực con không tốt so với những bạn nam bình thường, cậu ấy chính là người thường xuyên nổi khùng bắt con chạy bộ, khi con kén ăn cậu ấy chính là không chiều con mà lại sửa thói xấu này của con, khi con bị vu oan gian lận thi cử thì cậu ấy là người an ủi con đầu tiên mới bênh vực con.
Bố biết không? vừa rồi Mộc