Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 52-4


trước sau

Editor: Endy.

Mỗi lần An Sênh nhìn thấy Phí Hiên, đều hi vọng anh sẽ thay đổi. Hi vọng anh có thể bỗng nhiên trở nên bình thường, như vậy có lẽ An Sênh sẽ cắn răng quay đầu, không thèm quan tâm đến việc Phí Hiên đã từng thiếu chút nữa hại cô biến thành con nghiện.

Bởi vì yêu người trước mặt này thật sự không dễ dàng chút nào. Sống hai đời rồi, An Sênh mới gặp được người yêu cô như vậy, quả thật rất gian nan.

Cô quý trọng Phí Hiên như vậy, cũng yêu anh nhiều như vậy, yêu đến mức mặc dù biết bản thân thiếu chút nữa mất mạng, đến bây giờ cô vẫn trân trọng đoạn tình cảm này. Nửa đêm tỉnh dậy giữa giấc mộng, cô cũng chỉ có thể chậm rãi nhấm nuốt nỗi nhớ nhung.

Nhưng cô cũng biết rõ bản thân không thể thỏa hiệp. Mà An Sênh không giống Phí Hiên, thời điểm trầm mê vào tình yêu cô vẫn còn lý trí.

Những việc Phí Hiên trải qua, An Sênh đã từng cẩn thận đọc trong tiểu thuyết. Anh trưởng thành trong một gia đình như thế nào, ảnh hưởng đến nhân cách của anh ra sao. Tất cả những thứ này không phải đơn giản chỉ là vài dòng chữ trong tiểu thuyết, mà là những con người đang sống sờ sờ trước mặt cô.

Cô cảm nhận được Phí Hiên cố chấp, tận mắt thấy anh cực đoan. Thoạt nhìn Phí Hiên như có được tất cả, nhưng kỳ thực anh vẫn có những khát vọng riêng, khát vọng giống An Sênh. Một gia đình bình thường, đưa tay là có thể chạm tới ấm áp.

An Sênh cho rằng khát vọng của hai người đều giống nhau. Giấc mộng của hai người giống nhau, vì sao không thể yêu nhau?

Nhưng cô đã xem nhẹ một chuyện, cách thức theo đuổi khát vọng của hai người hoàn toàn trái ngược. An Sênh biết nếu muốn có thứ gì đó, cô phải lấy tay nâng mới có thể giữ lâu dài. Nhưng Phí Hiên muốn đem thứ đó giấu đi, không cho bất kì kẻ nào nhìn đến.

Quan điểm của hai người quá khác biệt, lúc đó mâu thuẫn ngày càng kịch liệt, An Sênh muốn dạy anh, muốn nhìn anh thay đổi, nhưng Phí Hiên năm lần bảy lượt đều lừa cô. An Sênh không muốn ôm cái loại hy vọng xa vời này nữa.

Kết quả tốt nhất của hai người chính là giống như hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau, đều tự đi theo con đường của bản thân, không quay đầu lại. Có như vậy, ít nhất thời gian đầu hai người giao nhau là hạnh phúc thật sự.

Nhưng Phí Hiên cố tình phải quay đầu, hai đường thẳng này phải ở cùng nhau, không thể song song. Cuối cùng, kết quả chỉ có ngày càng rối, loạn thành một đoàn.

An Sênh bước qua mặt đất trải đầy cánh hoa hồng, cảm nhận một chút những thứ cô đã từng tha thiết ước mơ. Cô mở ra hòm ký ức của mình, cẩn thận đặt từng khoảng khắc hiện tại vào trong đó, quay đầu nhìn Phí Hiên vừa mở cửa đi vào. Tất cả rung động của cô nháy mắt đều biến mất.

Phí Hiên nhìn về phía An Sênh, ánh mắt sáng lấp lánh, cười tủm tỉm đi về phía cô.

"Sênh Sênh..." mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt của Phí Hiên đều mang theo lưu luyến. Anh đi đến bên cạnh An Sênh, mang theo ý cười ôn nhu nhìn cô.

Bộ dáng này của anh thật sự rất động lòng người. An Sênh đột nhiên nhớ tới một câu nói, không biết đã nhìn thấy ở đâu, một thứ càng có nhiều độc, lúc sinh trưởng càng kiều diễm.

Cô đã bị anh dụ hoặc, thế cho nên lúc Phí Hiên cho cô tựa bờ vai, nhưng bàn tay lại ở phía sau đẩy, cô mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần.

Phí Hiên mang theo An Sênh đi đến trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn toàn bộ cảnh đô thị phồn hoa, ánh đèn lập loè, cùng với khung cảnh phủ kín cánh hoa hồng trong phòng, hai khung cảnh hoà vào nhau làm cho người khác sa vào mộng đẹp.

Hai người đều khống chế không được sa giấc mộng này, vẫn duy trì tư thế đứng đó. Không biết qua bao lâu, chân có chút mỏi, An Sênh mới cắn răng, bắt buộc bản thân bước ra khỏi loại trầm mê này.

"Sênh Sênh," Phí Hiên nói, "Anh muốn cả đời với em như thế này..."

An Sênh không nói gì, yên lặng c ắn má thịt.

Phí Hiên cọ chóp mũi bên gáy cô, thở dài nói, "Em đêm nay... rất mê người..."

Tóc gáy An Sênh dựng đứng lên, gian nan đẩy anh ra. Ánh mắt Phí Hiên có chút mê ly, máu cả người nóng bừng lên. Chỉ cần nhìn thấy An Sênh, tâm trí anh liền bất định. Nhắm mắt lắc lắc đầu, anh mới miễn cưỡng ổn định tâm tình.

Anh kéo tay cô đến trước bàn ăn, trực tiếp cầm lấy một hộp vuông bằng nhung, tiếp theo nửa quỳ trước mặt An Sênh.

"Sênh Sênh, " Phí Hiên mở chiếc hộp ra, không ngoài dự đoán, bên trong là một chiếc nhẫn. Không phải chiếc nhẫn có đính kim cương lớn như trứng bồ cầu, mà là kiểu dáng rất thanh tú, không quá quý giá. Tâm An Sênh lại mạnh mẽ chấn động.

Đã từng... Đã từng có chuyện, ít nhất An Sênh cảm thấy đã trôi qua rất lâu rất lâu, cô không ngờ Phí Hiên vẫn còn nhớ rõ.

Lúc còn làm ở chợ thuỷ sản, Phí Hiên đã cầm một quyển tạp chí đưa cho An Sênh xem. Cô nhìn vài lần, vừa vặn nhìn đến trang có quảng cáo nhẫn. Đều là các kiểu dáng rất xa xỉ và lộng lẫy, lúc ấy An Sênh còn chưa chấp nhận Phí Hiên, nhưng thực ra cô đã động tâm. Vì vậy, đối với những vật như nhẫn, cô khó tránh khỏi khao khát. Phí Hiên hỏi cô thích mẫu nào, cô giống như tùy tiện chỉ một mẫu.

Nhưng kỳ thực cái đó chính là mẫu cô thích. Nhìn chiếc nhẫn hơn nửa ngày, vừa thanh tú lại tinh xảo, chính vào giờ phút này Phí Hiên cầm trên tay, đưa tới trước mặt cô.

An Sênh không muốn biểu hiện ra bất cứ cảm xúc gì trước mặt Phí Hiên. Cô chỉ hi vọng Phí Hiên có thể trở lại bình thường, như vậy mọi chuyện sẽ thật tốt. Nhưng anh không chịu sửa đổi, căn bản Phí Hiên không ý thức được cái sai của bản thân. Cho nên, kết cục nếu hai người ở bên nhau, nhất định chỉ là lưỡng bại câu thương*.

*Lưỡng bại câu thương: trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.

Cho nên An Sênh cố nén nước mắt, đưa tay đóng chiếc hộp nhung, lắc lắc đầu với Phí Hiên, "Tôi không đồng ý."

An Sênh nói, "Phí Hiên, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, hãy buông tha cho nhau. Tôi sẽ luôn luôn nhớ kỹ anh, được không?"

Phí Hiên cảm giác máu toàn thân nháy mắt đều đông lại. Anh mạnh mẽ đứng lên, cảm thấy khô nóng, đưa tay kéo mở caravat, ném hộp nhẫn lên giường. Anh chỉ biết mọi chuyện không thể dễ dàng như vậy.

Nhưng anh cũng không cam lòng, bắt lấy bả vai An Sênh, ép sát hỏi cô, "Vì sao?"

Phí Hiên nói, "Anh không cần em luôn luôn nhớ kỹ anh. Anh muốn em luôn luôn ở bên cạnh
anh, yêu anh, nhìn anh!”

"Tất cả mong muốn của em, anh đều có thể cho em.” Phí Hiên ôm lấy An Sênh, thấp giọng nỉ non nói, "Em không phải muốn có con sao? Không phải nói tmuốn sinh hai đứa sao? Con của chúng ta nhất định sẽ rất xinh đẹp, rất đáng yêu, so với con của tên Tần..."

"Cho nên anh vẫn muốn nhốt tôi ở người của anh sao?” An Sênh lùi khỏi Phí Hiên, "Không có khả năng."

"Cái gì mà nhốt? Ở bên cạnh anh vì sao gọi là nhốt?" Phí Hiên nói, "Anh yêu em. Anh muốn em ở bên cạnh, anh muốn từng thời từng khắc đều ở cùng em. Anh không thích em đi ra ngoài với người khác. Anh không muốn người khác mơ tưởng tới em. Em có biết từ khi mở cửa hàng bánh ngọt, có bao nhiêu người nhớ thương em không?!"

Gân xanh bên thái dương Phí Hiên nổi lên, trước mắt choáng váng. Anh nới lỏng An Sênh ra, dạo một vòng quanh An Sênh như đang xem một con thú, "Em có biết anh vụng trộm giúp em xử lý bao nhiêu đào hoa không?"

"Anh..." Phí Hiên há miệng thở d ốc, sau một lúc lâu mới gằn giọng nói, "Anh thật sự rất sợ hãi..."

"An Sênh, anh thật sự sợ hãi." Phí Hiên thở một hơi thật dài. Nói ra những lời này, xem như anh tự tay xé lồ ng ngực, đem toàn bộ phơi bày trước mặt An Sênh.

"Anh sợ em chạy trốn. Anh sợ em sẽ thích người khác, sợ em cảm thấy anh không thú vị, sợ em sẽ…”

Phí Hiên chậm rãi ngồi xổm trước mặt An Sênh, đưa tay ôm lấy thắt lưng cô, "Sợ em sẽ không cần anh..."

"An Sênh, em biết không, những lời anh nói đều là sự thật. Cả đời này, trừ em ra, anh sẽ không bao giờ yêu người khác." Phí Hiên nói, "Nhưng anh sợ..."

Thanh âm của anh có chút run rẩy, "Cả ngày ở bên ngoài, em gặp nhiều người như vậy, nếu em cùng..."

"Anh chưa từng tin tưởng tôi sao?” An Sênh đánh gãy lời Phí Hiên, hốc mắt có chút ẩm ướt, "Anh có thể cam đoan cả đời này anh không yêu bất cứ ai nữa. Vậy tại sao không tin tưởng tôi?”

Phí Hiên lắc lắc đầu, "Anh không thể mạo hiểm, anh thật sự... Anh không thể mạo hiểm điều này."

"Người bên ngoài nhiều như vậy, đủ kiểu người." Phí Hiên nói, "Chỉ ở bên cạnh anh không được sao? Chỉ có một mình anh thôi không được sao?”

Nói xong, anh kích động đứng lên, "Theo anh đi kết hôn, anh có thể đem toàn bộ Phí thị giao cho em. Anh có thể... Cái gì anh cũng đều có thể cho em, chỉ cần em ở bên cạnh anh."

"Sênh Sênh," hốc mắt Phí Hiên đỏ bừng, trong mắt đầy tơ máu, nhìn qua cố chấp lại đáng sợ. Anh đứng lên, cầm lấy bả vai An Sênh gầm nhẹ, "Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất, chính là em ở bên cạnh anh. Vì sao lại không được?!"

"Bởi vì tôi là một con người." hốc mắt An Sênh cũng có chút hồng. Cô rất tức giận, lại đau lòng. Phí Hiên căn bản không có ý thức được sai lầm, anh căn bản sẽ không sửa đổi. An Sênh không muốn cả đời sống chết trong một tình yêu vặn vẹo như vậy. Nếu như vậy, cô thật sự có lỗi với một lần nữa sống lại ở đời này, cũng thật có lỗi với tất cả mọi thứ đến với cô một lần nữa.

"Vì sao không được?" Phí Hiên lay bả vai An Sênh, "Vì sao không được? Em vì sao luôn bức anh?"

Thanh âm Phí Hiên đột nhiên hạ xuống, lộ ra nồng đậm uy hiếp, "Em tin hay không về sau anh sẽ làm cho em không thể nhìn thấy người khác, không bao giờ có thể rời khỏi anh nửa bước …”

An Sênh lăng thinh nhìn Phí Hiên. Sau một lúc lâu, cô mới cười thảm một tiếng, hỏi anh, "Anh muốn thế nào? Làm mù mắt tôi? Đánh gãy tay chân của tôi sao?"

Cả người Phí Hiên chấn động, nước mắt tràn mi.

An Sênh nhắm chặt hai mắt, lúc mở ra, nước mắt như đê vỡ, thi nhau rơi xuống, "Vô dụng thôi." An Sênh cắn răng nói, "Nếu như vậy, tôi tình nguyện chọn cái chết."

Nói xong, cô mạnh mẽ đẩy Phí Hiên ra, lập tức đi nhanh về phía cửa. Nhưng mới đi được hai bước đã bị Phí Hiên kéo trở về, ôm vào trong lòng, "Em đừng ép anh."

Cả người Phí Hiên run run, thanh âm như nghẹn lại nói, "... Em đừng ép anh..."

Khuỷu tay An Sênh thúc vào bụng anh. Cô không muốn tiếp tục dây dưa với anh. Hiện tại Phí Hiên rất không bình thường...

Có lẽ từ trước tới nay, anh chưa bao giờ bình thường, chỉ có cô tự huyễn hoặc bản thân.

Phí Hiên bị cô dùng khuỷu tay đẩy ra, nới lỏng vòng tay. An Sênh bước nhanh chạy đến cạnh cửa, một phen kéo ra.

Cửa vừa mở ra, cô bước nhanh xông ra ngoài. Nhưng ngoài dự đoán, Phí Hiên không có đuổi theo, mà anh nhẹ nhàng kêu An Sênh một tiếng, tiếp theo là thanh âm một vật gì đó rơi trên mặt đất.

An Sênh vừa bước ra khỏi cửa, theo bản năng quay đầu nhìn —— cô mở to hai mắt, sau đó phát ra một tiếng thét chói tai.

Trên mặt đất rải đầy đất cánh hoa hồng, xe toa ăn bị ngã một bên, bánh ngọt nát bét.

Trong tay Phí Hiên cầm một con dao, quần áo xộc xệch không chịu nổi, vẻ mặt không còn vẻ điên cuồng dữ tợn, mà là một loại đau thương làm cho tim người khác quặn đau.

Anh như bị vứt bỏ trong thế giới này. Nơi đó có hoa tươi và bánh ngọt, có tỉ mỉ bố trí hết tất cả, là chân tình cố chấp của anh, nhưng hiện tại tất cả đều bị phá hủy và rối loạn. Người anh yêu không cần anh nữa.

Anh đứng giữa căn phòng, biểu cảm uỷ khất, không tiếng động dùng dao rạch cổ tay. Rất nhanh, máu đã nhiễm đỏ cả áo sơ mi trắng, tích tách rơi trên sàn đầy hoa hồng.

Cánh hoa nhiễm máu tươi. Những cánh hoa anh đã tỉ mỉ bố trí, giống bởi vì anh không có năng lực giữ lại người mình yêu mà ch ảy nước mắt.

- Hết chương 52-

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện