Một bữa cơm, ăn từ buổi sáng ăn đến buổi chiều, một bàn đồ ngọt cơ hồ đều vào bụng Tạ Lâm Nghiễn.
Sở Nghiêu Nghiêu từ lúc mới bắt đầu đã nhàm chán, về sau thì lấy sách trận pháp ra đọc, cho đến khi Tạ Lâm Nghiễn tính tiền chuẩn bị rời đi thì nàng vẫn còn chưa thỏa mãn.
Rời khỏi tửu lâu, trên đường chỗ nào cũng náo nhiệt.
Sở Nghiêu Nghiêu không biết Tạ Lâm Nghiễn tính toán gì, nàng im lìm đi theo vị lão đại này, đi tới đi lui liền đi vào một cái ngõ cụt.
Nàng đánh giá bốn phía, tự hỏi Tạ Lâm Nghiễn đang muốn làm cái gì, một bộ y phục liền đổ ập xuống người nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu cầm y phục lên thì thấy màu đen viền màu, đây là môn phục của Xích Hỏa Sơn Trang.
Nàng ngước mắt nhìn lại, Tạ Lâm Nghiễn đã nhanh nhẹn bắt đầu thay đồ.
Nhận thấy ánh mắt của Sở Nghiêu Nghiêu, động tác hắn dừng lại, quay đầu nhìn, sắc lạnh trong mắt chợt lóe, giọng nói bất thiện: "Xoay qua, thay y phục đi."
Sở Nghiêu Nghiêu vốn cũng không định nhìn hắn thay đồ, bị hắn nói thế, không khỏi cảm thấy hắn có chút khác người, nhưng nàng vẫn nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía hắn bắt đầu thay y phục.
Tạ Lâm Nghiễn thay môn phục của Xích Hỏa Sơn Trang, xem ra là định ngụy trang thành đệ tử Xích Hỏa Sơn Trang vào mai phục.
Trong con hẻm chật chội chỉ có tiếng vải ma sát "sột soạt".
Trong không khí tràn ngập mùi cũ kỹ do hàng năm không thấy mặt trời mà sinh ra, đầy khó chịu.
Hồi lâu sau, âm thanh ngừng lại, Sở Nghiêu Nghiêu chủ động lên tiếng hỏi: "Ngươi thay xong chưa?"
"Rồi." Sở Nghiêu Nghiêu lúc này mới lại quay người lại, chính nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn mặc một thân hắc y, nàng bất ngờ không kịp phòng bị, nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Đây là lần đầu tiên từ khi Sở Nghiêu Nghiêu biết Tạ Lâm Nghiễn tới nay, nhìn thấy hắn mặc đồ đen.
Đồ trắng cơ hồ đã trở thành điểm ngận dạng của Tạ ma đầu, trong nguyên tác viết như thế, người đọc chỉ cần vừa nhìn thấy thanh nuên mặc bạch y, mặt tuấn mỹ liền biết là Tạ Lâm Nghiễn đến.
Hắn nguỵ trang bản thân giống một tu sĩ chính đạo, tuy hắn mặc hắc y thì nhìn cũng không ma tu.
Hắc y làm nổi bật làn da trắng của hắn, hắn không biết lấy từ đâu ra một sợi dây buộc tóc màu đen, buộc tóc lên thật cao, tóc mai có vài sợi không kéo lên được trông có vài phần lộn xộn.
Mặt mày thâm thúy, đôi mắt giống hổ phách, trên môi cong đỏ nhàn nhạt hết sức sinh động.
Lúc nâng tay lên, xích văn bảo hộ trên cổ tay cũng như có sinh mệnh, theo động tác của hắn lắc lư, đẹp mà không yêu mị.
Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác đại khái mình đoán được vì sao Tạ Lâm Nghiễn chỉ mặc bạch y.
Ngũ quan hắn quá tinh xảo, trừ màu trắng ra, nhan sắc này phối hợp với bất kỳ màu sắc nào cũng sẽ cho người ta một cảm giác quá lộng lẫy diễm lệ, làm cho người ta dõi mắt nhìn sẽ không thể dời ánh mắt.
Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày: "Vẻ mặt đó của ngươi là sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu trấn định dời mắt, nói: "Ngươi như vậy có phải quá rêu rao hay không?"
Tạ Lâm Nghiễn nâng tay lên, ngón trỏ điểm nhẹ mi tâm, linh khí quanh người hắn nhanh chóng ẩn đi, Sở Nghiêu Nghiêu thấy mới phát hiện, hắn hạ tu vi của mình xuống Trúc cơ hậu kỳ.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Tạ Lâm Nghiễn hiển nhiên là hiểu lầm ý của nàng, cho rằng nàng nói rêu rao là tu vi.
Sở Nghiêu Nghiêu ho khan một tiếng che giấu xấu hổ, nói bóng nói gió nhắc nhở: "Ta cảm thấy ngươi dùng khuôn mặt Ma Tôn Cực Kì Vực này ra ngoài, rất dễ bị người khác nhận ra."
"Ai nói ta muốn dùng gương mặt này đi ra ngoài." Dứt lời, Tạ Lâm Nghiễn không biết từ đâu móc ra một câi gương nhỏ bằng bàn tay, gương tinh xảo vô cùng, mặt trái khảm nạm hồng ngọc, hiện ra phong tình dị vực nồng đậm.
Hắn vươn ra cánh tay ôm chặt vai Sở Nghiêu Nghiêu, kéo nửa người nàng vào trong lòng, tay kia cầm gương tay giơ lên, làm động tác...!Tự chụp?
Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt nhìn về phía gương, còn không đợi nàng nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương của mình, mặt gương liền lóe một đạo linh quang, nàng không kìm được nheo mắt lại, nhất cổ linh khí nồng đậm bao phủ cả người nàng.
Nàng cảm giác xương cốt mình phát ra tiếng "răng rắc".
Đợi đến linh quang biến mất thì nàng cũng thấy được một gương mặt xa lạ trong gương.
Cũng không thể nói là hoàn toàn xa lạ, mặt mày cùng nguyên bản của mình có bảy phần tương tự, nhưng nhìn thì thấy rõ ràng là hai người.
Trong nháy mắt, cái gương nhỏ đã bị Tạ Lâm Nghiễn thu lại.
Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu nhìn hắn, tướng mạo của Tạ Lâm Nghiễn cũng thay đổi.
Tuy rằng cũng có vài phần tương tự với gương mặt kia của hắn, nhưng ngũ quan đã không còn làm người ta cảm thấy kinh diễm như trước.
Tạ Lâm Nghiễn không thấy được khác thường trong mắt Sở Nghiêu Nghiêu, tự mình nói ra: "Từ giờ trở đi ta tên Tạ Không, ngươi tên Sở Du.
Ngươi là sư muội của ta, nhớ rõ chưa?"
Dứt lời, hắn điều khiển linh khí trống rỗng viết hai cái tên này ra, tên này nói bừa được nhưng thật ngay thẳng.
Tổ hợp này không phải là giả dối hư ảo trong hài âm "hư ảo" sao.
Có điều, nàng chớp mắt một lát, nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn: "Cho nên ta hiện tại ta biến thành sư muội của ngươi, ta nên gọi ngươi...!Tạ sư huynh?"
Xưng hô này thật là cổ quái, gọi ra miệng cảm thấy không được tự nhiên.
Tạ Lâm Nghiễn cong môi lên, cười nụ cười Sở Nghiêu Nghiêu hết sức quen thuộc: "Không hài lòng sao? Chẳng lẽ muốn làm đạo lữ của ta?"
Cũng không cần vậy, Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng xua tay.
...
Thay hình đổi dạng xong, Sở Nghiêu Nghiêu phát hiện người trong trấn nhỏ nhìn bọn họ có vài phần kính trọng.
Nơi này thuộc phạm vi quatn lý của Xích Hỏa Sơn Trang, có lẽ bọn họ đối với việc Xích Hỏa Sơn Trang hàng năm bảo vệ có chút cảm kích cùng sùng bái.
Sở Nghiêu Nghiêu theo Tạ Lâm Nghiễn đi vào trong một tửu quán trong trấn.
Vừa vào cửa, đã nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc, ngồi ở cái bàn giữa tửu quán.
Chính là ba đệ tử Trúc Cơ kỳ của Xích Hoả Sơn Trang mà Sở Nghiêu Nghiêu nhìn thấy ở tầng hai tửu lâu.
Tuổi ba người này cũng không lớn, trông dáng vẻ chừng hơn hai mươi, khuôn mặt cũng xem là tuấn tú, nhưng so với Tạ Lâm Nghiễn lại kém xa.
Người cầm đầu trông có chút chật vật, tay trái băng bó vải màu trắng, hiển nhiên là bị thương.
Hai người kia cũng tốt không hơn bao nhiêu, một người thái dương có vết bầm, một người khóe môi bị rách, chảy vệt máu nhàn nhạt.
Trông giống như là vừa bị người ta đánh hội đồng, rất chật vật.
Sở Nghiêu Nghiêu cùng Tạ Lâm Nghiễn vừa đi vào liền bị bọn họ chú ý.
Người nào cũng lộ ra biểm cảm tha hương gặp cố nhân, hận không thể lập tức tiến lại chào hỏi.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn trộm nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn, hắn vậy mà thật sự tươi cười nghênh đón.
"Không nghĩ tới chỗ này có thể gặp được sư đệ đồng môn, không biết các vị sư đệ đây là thế nào?"
Sở Nghiêu Nghiêu vốn đang có chút chột dạ, giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn lại quá tự nhiên, hoàn toàn nhìn không ra hắn là hàng giả.
Ba người kia cũng chỉ tu vi Trúc Cơ trung kỳ, đối với sư huynh Trúc Cơ hậu kỳ đột nhiên xuất hiện này thái độ vô cùng tôn kính.
Chào hỏi, hàn huyên vài câu, đề tài rất nhanh liền mở ra.
Trong quá trình nói, Sở Nghiêu Nghiêu cũng hiểu được đại khái tình huống.
Ba người