Thuận theo yêu cầu của một số bạn thì lâu lâu mình sẽ đăng 1 chương để các bạn không quên mất nội dung.
Chừng nào hoàn thì bão nốt nhé!
Trụy Ma Uyên thực chất là một thung lũng vô cùng rộng lớn, vừa sâu vừa dài, phía tây là Cực Kì Vực, cũng chính là lãnh địa của ma tu, phía đông là Bắc Nhạc, cũng chính là Xích Hỏa Sơn Trang.
Xử lý hậu sự cho Xích Hỏa sơn trang mà Tạ Lâm Nghiễn nói tới, kỳ thật chính là chôn những đệ tử đã chết kia.
Những ngôi mộ nhô trên đất bằng, nhưng không có bia.
Tạ Lâm Nghiễn vốn cũng không biết những người này.
Hắn đứng trên bờ ruộng rất lâu, nhìn bãi tha ma cách đó không xa, không biết đang nghĩ cái gì.
Gió ở biên cảnh Bắc Nhạc rất lớn, Tạ Lâm Nghiễn không dùng linh khí chắn gió, để mặc gió thổi tóc và vạt áo hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu đang cân nhắc có nên đến an ủi hắn vài câu hay không thì cuối cùng hắn cũng cử động.
"Đi thôi." Hắn quay đầu, thần sắc có vài phần lãnh đạm.
Mặc dù Tạ Lâm Nghiễn tâm ngoan thủ lạt, giết người không chớp mắt, nhưng kỳ thật mọi ngày rất ít khi hắn nói chuyện nghiêm túc.
Không biết hắn cư xử với người khác thế nào, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy đức hạnh của hắn chính là như vậy.
Cho nên thỉnh thoảng thấy hắn nghiêm túc, trong lòng nàng lại có chút e sợ.
Dáng vẻ nghiêm chỉnh của hắn làm nàng nhớ lại quá khứ không tốt đẹp của hắn...
Nàng đi theo sau hắn suy nghĩ miên man, Tạ Lâm Nghiễn lại đột nhiên dừng bước nhìn về phía nàng, trong mắt đầy ý cười: "Ngươi sợ cái gì?"
"Ta không sợ." Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng phản bác hắn, phản bác xong nàng mới phản ứng được, ngước mắt nhíu mày nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng, không đợi nàng hỏi, liền nói: "Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi quá dễ hiểu."
"Nhưng cũng không sao." Tạ Lâm Nghiễn hờ hững an ủi nàng một câu: "Chờ ngươi đến cái tuổi này của ta, có lẽ sẽ không còn ngốc như vậy nữa."
Dường như nhớ tới gì đó, hắn lại bổ sung: "Lúc ta bằng tuổi ngươi còn chưa thông minh bằng ngươi đâu."
Sở Nghiêu Nghiêu không ngờ Tạ Lâm Nghiễn sẽ nói như vậy, nàng có chút kinh ngạc.
Tạ Lâm Nghiễn ở tuổi nàng thì đang làm gì? Khi đó hắn vẫn là đệ tử của Thánh Đạo Cung, sư phụ hắn không chết, hắn cũng không bị người ta vu oan, ngây thơ muốn dùng kiếm trong tay đi bảo vệ thiên hạ chúng sinh.
"Ngươi..." Sở Nghiêu Nghiêu muốn nói gì đó, nhưng nhất thời không biết nên nói gì, thần sắc lóe qua một tia mờ mịt.
Ai sẽ đem loại chuyện này ra nói đùa?
"Ngươi để ý như thế làm gì?" Tạ Lâm Nghiễn hờ hững: "Ta nói rồi, đã qua mấy trăm năm, ta đã chẳng thèm để ý nữa."
Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng, nàng thầm nói nếu thật sự không thèm để ý, hắn sẽ quanh co lòng vòng mấy trăm năm, liều chết cũng muốn đối đầu với thiên đạo? Nếu thật sự không thèm để ý, hắn sẽ vừa nghe đến chính đạo chi quang liền dựng lông? Trong lòng nàng như vậy nghĩ, nhưng không vạch trần hắn.
Tạ Lâm Nghiễn lặng lẽ nhìn nàng, đột nhiên nói: "Cho nên ngươi không cần đau lòng cho ta."
Nhờ hắn nhắc nhở, Sở Nghiêu Nghiêu lại nghĩ tới cảnh tượng mình khóc ướt cánh tay hắn, trong lòng nàng có vài phần quẫn bách.
Đầu nàng chắc bị úng nước, sao phải đau lòng cho Tạ Lâm Nghiễn, Tạ ma đầu? Nàng đúng là rảnh hơi.
Sở Nghiêu Nghiêu "hừ" một tiếng: "Đừng có tự mình đa tình, mắt ta bị bụi bay vào mà thôi, ta mới không thèm thương ngươi."
"Được rồi, là tại hạ hiểu lầm Sở cô nương." Tạ Lâm Nghiễn cong mắt cười khẽ: "Đi thôi, chúng ta đến Trụy Ma Uyên."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Hình như Tạ Lâm Nghiễn đang cười nhạo nàng, chắc không phải là nàng gặp ảo giác chứ...
...
Lúc đầu Sở Nghiêu Nghiêu cho rằng Tạ Lâm Nghiễn sẽ đi truyền tống trận, rời khỏi Xích Hỏa Sơn Trang trước rồi lại đến Trụy Ma Uyên, nhưng hắn lại không đi con đường này.
Lý do là, không muốn cùng đám đệ tử tới rèn luyện kia dùng chung một lối vào.
Xích Hỏa Sơn Trang nằm ở một dãy núi lớn, cách Trụy Ma Uyên rất gần.
Sở Nghiêu Nghiêu theo Tạ Lâm Nghiễn đi từng bước về phía trước.
"Chúng ta không đi cùng một con đường với bọn họ." Mặt Tạ Lâm Nghiễn đầy khinh thường: "Tâm trí bọn họ vốn không kiên định, vào Trụy Ma Uyên rất dễ bị Trụy Ma Uyên ảnh hưởng, thậm chí ra tay tàn nhẫn với đồng môn."
Sở Nghiêu Nghiêu hiểu ý của Tạ Lâm Nghiễn, đồng môn ra tay tàn nhẫn tạo thành thương vong, nếu hắn vừa vặn có mặt, sẽ lại cõng thêm cái nồi này.
Hắn là Tạ ma đầu, Ma Tôn Cực Kì Vực, dựa theo suy nghĩ của người bình thường nhất định sẽ nhận định là hắn làm.
Nhưng mà...
"Dù sao thảm án ở Xích Hỏa Sơn Trang cũng úp trên đầu ngươi, ta thấy ngươi cũng không quan tâm lắm."
"Sở Nghiêu Nghiêu, trông ta rất dễ khi dễ sao?" Tạ Lâm Nghiễn hỏi ngược lại nàng một câu.
Sở Nghiêu Nghiêu lắc đầu.
"Đúng là tại hạ từng giết không ít người, cũng không để ý ánh mắt của người khác cho lắm, nhưng không có nghĩa ta mặc kệ cho người ta vô duyên vô cớ vu oan ta."
"Huống chi..." Khóe môi hắn nhếch lên: "Ngươi nên biết, ta rất ghét người khác nghi oan cho ta."
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mình thấy trong trí nhớ của hắn.
Hắn quỳ ở Giới Luật Đường lạnh băng, cả người là máu, rõ ràng không phải hắn làm nhưng lại hết đường chối cãi.
Bị huyền thiết khóa xuyên qua xương tỳ bà, lại bị ghim mười hai cây toái linh đinh.
Trải qua chuyện như vậy, Tạ Lâm Nghiễn xác thật sẽ chán ghét những kẻ nghi oan cho hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu không nói tiếp, chuyện bi thương của người ta, nàng cũng không nên đánh giá gì.
Tạ ma đầu thường xuyên âm tình bất định, nói nhiều sai nhiều, nàng vẫn nên nói ít mới an toàn.
Tạ Lâm Nghiễn cười nhạo một tiếng, cũng không nói thêm nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Đi một đoạn, hắn đột nhiên ngừng lại, hỏi nàng: "Nếu để ngươi bày trận tức thời, ngươi có thể sử dụng mấy trận pháp? Bày một trận pháp cần bao nhiêu thời gian? Những trận pháp đó có tác dụng gì?"
Hỏi liền ba câu hỏi.
Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy cũng không có gì phải giấu giếm.
Trụy Ma Uyên vốn hung hiểm, nàng nói với Tạ Lâm Nghiễn một chút, cũng khiến hắn hiểu rõ thực lực của nàng, sớm chuẩn bị kế hoạch.
Vì thế nàng không do dự, trực tiếp nói với hắn: "Có ba trận pháp, đều là tự chế.
Một trận phòng ngự, hai trận công kích.
Về trận phòng ngự, tốc độ bày trận có liên quan tới phạm vi, nếu chỉ là hai vị trí chúng ta đang đứng thì nháy mắt đã có thể bố trí xong; phạm vi trận pháp càng lớn, càng cần nhiều thời gian.
Về phần trận pháp công kích..."
Sở Nghiêu Nghiêu dừng lại, cau mày suy tư một chút mới nói: "Ta, ta không biết phải hình dung như thế nào, một trận pháp có thể khởi động ngay lập tức, còn trận kia cần phải dẫn đối tượng công kích vào trong trận...!Có chút phiền phức."
Nàng xác thật không biết phải hình dung như thế nào.
Khi nàng chế tác hai trận pháp công kích kia thì dung nhập một ít tri thức hiện đại, với một số suy nghĩ hơi cao siêu.
Tạ Lâm Nghiễn sửng sốt một chút: "Khởi động trận pháp ngay lập tức?" Luôn cần phải bố trí xong trận kỳ, rồi truyền linh khí vào trận bàn để kích hoạt trận pháp, cái từ ngay lập tức này dùng để hình dung trận pháp đúng là kỳ lạ.
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu, có chút đắc ý: "Ta tự nghĩ ra đấy."
Thần sắc Tạ Lâm Nghiễn trở nên quái dị, trầm mặc một hồi mới hỏi tiếp: "Uy lực như thế nào?"
"À!" Sở Nghiêu Nghiêu có chút xấu hổ: "Trận phòng ngự chắc chắn không có hiệu quả tốt như cái ngươi vẽ trên lưng ta."
Đúng là không đọ nổi, Tạ Lâm Nghiễn thật sự là quá mạnh, sự hiện hữu của hắn giống như là một cái bug.
"Còn trận pháp công kích..." Sở Nghiêu Nghiêu có chút mờ mịt: "Ta cũng không xác định."
Trận pháp này gần đây nàng mới làm ra, số lần thực nghiệm không nhiều.
Hơn nữa, sau khi nàng xuyên đến, thấy nhiều nhất vẫn là năng lực công kích của Tạ Lâm Nghiễn, cho nên đối với chiến lực của thế giới này thật sự không hiểu rõ.
Nàng cũng không đoán chính xác được trận pháp công kích của mình cấp bậc như thế nào.
"Không phải có thể khởi động ngay sao?" Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên cười một tiếng, mắt sáng rực, hắn nói: "Bây giờ dùng thử với ta xem."
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng mà sờ ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, có chút thấp thỏm nói: "Uy lực của các này có lẽ hơi lớn, chúng ta có nên đổi chỗ khác hay không?"
Nơi này vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi địa phận của Xích Hỏa Sơn Trang, trên đỉnh núi có một cái chòi, dường như xây cho đệ tử tuần tra nghỉ ngơi.
Nàng đứng ở bên cạnh căn chòi gỗ nhỏ nói: "Đừng để sụp."
Tạ Lâm Nghiễn nhướn mày: "Sở cô nương là đang...!coi thường tại hạ sao?"
"Không phải ý đó." Sở Nghiêu Nghiêu vội vàng xua tay.
Tạ Lâm Nghiễn mạnh như vậy, nàng không biết xấu hổ đến nhường nào mới dám coi thường thực lực của hắn?
Dường như Tạ Lâm Nghiễn cực kỳ hứng thú với trận pháp của nàng, hắn vươn tay ra: "Đến đây, công kích ta." Giống một lời mời nhiệt tình.
Trong nguyên tác từng đề cập, Tạ Lâm Nghiễn giết người vô số, từ đầu đến cuối đều đang đeo đuổi chiến lực tối cao.
Sở Nghiêu Nghiêu hiện giờ thấy thần thái phấn khởi này của hắn, trong lòng liền hiểu hắn đúng là cảm thấy hứng thú với trận pháp của nàng, thậm chí có thể nói là nóng lòng muốn thử.
Nàng không do dự nữa, xoay nhẹ ngọc ban chỉ trên ngón cái, chỉ một thoáng, một tia sáng bắn ra từ đầu ngón tay của nàng, hướng tới Tạ Lâm Nghiễn đang ở rất gần nàng.
Tạ Lâm Nghiễn rất bình tĩnh, thậm chí không vội rút kiếm ra, nhưng sau khi hắn thật sự thấy rõ ánh sáng kia, đột nhiên giống như phát hiện ra gì đó.
Hắn biến sắc, duỗi tay kéo cánh tay Sở Nghiêu Nghiêu, mũi chân bật lên, mang nàng bay lên trời, bay rất cao.
Cùng lúc đó, mặt đất bên dưới truyền đến một tiếng nổ vang to lớn, vang vọng cả thung lũng, bụi mù phóng lên cao.
Trong ánh mắt quái dị của Tạ Lâm Nghiễn, sương khói lan tràn, hắn nhìn một hồi lâu, cho đến sương khói hoàn toàn tan đi thì chỉ thấy nơi bọn họ mới đứng đã bị san bằng.
Chòi gỗ không còn, đất cũng bị ủi phẳng.
Sở Nghiêu Nghiêu nhất thời chưa chuẩn bị đã bị hắn kéo lên không trung, bản thân cũng thấy sửng sốt.
Thời điểm nàng ra tay kỳ thật cũng ý thức được nàng cũng đứng trong phạm vi công kích.
Nhưng nàng còn tưởng rằng thứ đó hoàn toàn vô dụng với Tạ Lâm Nghiễn, hắn sẽ dễ dàng cản lại, ai ngờ Tạ Lâm Nghiễn lại lôi kéo nàng né tránh.
Hơn nửa ngày, Tạ Lâm Nghiễn mới quay đầu nhìn về phía Sở Nghiêu Nghiêu, giọng nói không quá thân thiện: "Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi đây là tính toán cùng ta đồng quy vu tận sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu lúng túng cười trừ: "Không đến nỗi vậy chứ."
"Ngươi có thể để tâm chút không?" Tạ Lâm Nghiễn mím môi dưới, đáy mắt bộc lộ vài phần ghét bỏ.
Sở Nghiêu Nghiêu không vì Tạ Lâm Nghiễn khinh thường mà tức giận, ngược lại cười hì hì, tâm trạng vô cùng tốt: "Cho nên có thể nói, cái này của ta không tệ?"
Ánh mẳ Tạ Lâm Nghiễn dừng lại trên mặt nàng một lát, thấy tâm trạng nàng tốt như thế; hắn ngược lại có chút không vui.
Sở Nghiêu Nghiêu cho rằng có thể Tạ Lâm Nghiễn sẽ nói vài câu chèn ép nàng, lại nghe hắn hỏi: "Đó là thứ gì?"
Sở Nghiêu Nghiêu thành thật trả lời hắn: "Trận pháp." Ngay từ đầu nàng cũng không có lòng tin với mình lắm, nhưng bây giờ thấy vẻ mặt này của Tạ Lâm Nghiễn, cũng xem như yên tâm...!Thậm chí còn có chút đắc ý.
Tạ Lâm Nghiễn không nói tiếp, mà cầm cái tay phóng thích trận pháp của Sở Nghiêu Nghiêu lên, nhìn ngón tay của nàng một chút mới lại hỏi: "Ngươi tự nghĩ ra?"
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu.
"Làm sao làm ra được?"
Làm sao làm ra được? Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ thầm, đương nhiên là căn cứ nguyên lý hóa học làm ra rồi.
Khinh khí + dưỡng khí + Hỏa cầu thuật = Nổ tung tại chỗ
Đương nhiên, nàng còn cho thêm vào bên trong không ít linh khí lốc xoáy, dùng để tăng cường cường độ nổ.
Mặc dù là trận pháp, nhưng nàng không căn cứ theo các trận pháp khác, cố định phạm vi tại một chỗ, mà là tham khảo một ít nguyên lý phóng vũ khí, đem nó chế tác thành thứ chủ động công kích.
Tạ Lâm Nghiễn chưa từng thấy là rất bình thường.
Đương nhiên, lúc Sở Nghiêu Nghiêu mới nghĩ tới phương pháp này cũng không nghĩ có thể thành công.
Nàng chỉ thử thôi, sự thật chứng minh đúng là rất đáng tin.
Tu sĩ, tu chân giả, năm giác quan nhạy bén hơn người thường, cảm ứng với các nguyên tố xung quanh cũng mạnh hơn.
Sở Nghiêu Nghiêu trước đó đã phát hiện điều động linh khí có thể nén nhiều loại khí khác