Cửa động hình tròn lóe lên, phảng phất ngay sau đó sẽ có gì đó bắn ra, cảm giác vô cùng đè nén.
Giọng nói của nam nhân kia vẫn còn vang vọng trong cung điện trống trải, thật lâu không tan.
Chỉ nghe tiếng, không thấy người chính là tình huống hiện tại.
Sở Nghiêu Nghiêu nghe được giọng nói, nhưng nàng nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy người.
Cảm giác đau đớn đã dần chết lặng, Sở Nghiêu Nghiêu ngửa đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, thần sắc của hắn có chút căng thẳng.
"Đau." Nàng tựa vào trong lòng hắn, da thịt của hắn ấm áp, Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng áp trán lên cổ hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu phát hiện, lúc nàng sợ hãi sẽ theo bản năng ỷ lại Tạ Lâm Nghiễn.
Loại này cảm xúc không biết bắt đầu từ đâu, có lẽ là vì có đồng sinh cộng tử chú, ở tình huống hiện tại, chỉ có Tạ Lâm Nghiễn có thể giúp nàng.
Tạ Lâm Nghiễn không nói chuyện, tay hắn vẫn đặt ở trên bụng nàng, linh khí liên tục đưa vào trong đan điền của Sở Nghiêu Nghiêu.
Lúc này, giọng nói của nam nhân kia lại vang lên.
Hắn đột nhiên "ồ" một tiếng, cả kinh nói: "Ngươi mang theo thứ gì đến thế?"
Theo lời nói, một thân ảnh từ trên đỉnh chậm rãi hiện lên.
Đó là một thanh niên mặc thanh y, trôi lơ lửng giữa không trung, áo bào không gió tự bay.
Điểm đặc biệt nhất của thanh niên, chính là mái tóc trắng như tuyết tóc của hắn, xõa tung như thác nước, rũ xuống tới giữa lưng.
Diện mạo của hắn cực kỳ anh tuấn, mặt mày sắc nét, mũi cao thẳng, thần sắc lạnh nhạt, làm ngũ quan của hắn càng thêm lạnh lùng.
Nhìn từ xa, không giận tự uy, làm người ta không tự chủ dâng lên một cảm giác thành kính uy nghiêm.
"Liễu Như Dịch." Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi gọi tên của hắn.
Hoá ra, đây cũng là...!Liễu Như Dịch.
Khác với trong tưởng tượng, Sở Nghiêu Nghiêu vốn tưởng rằng chủ nhân của Trụy Ma Uyên yêu dị quỷ quyệt mới đúng.
Nhưng sau khi thấy Liễu Như Dịch sau, lại hoàn toàn không thể liên hệ hắn với chữ "Ma" này.
Cũng đúng, Tạ Lâm Nghiễn nhìn cũng không giống Ma Tôn không phải sao? Đây đại khái là đặc hữu của nhân vật phản diện thế giới này đi.
Liễu Như Dịch từ trên cao nhìn xuống, hắn không nhìn Tạ Lâm Nghiễn, ánh mắt dừng ở trên người Sở Nghiêu Nghiêu, thần sắc rất lạnh, có ý tìm tòi nghiên cứu ý.
Thật lâu, hắn mới dời mắt về phía Tạ Lâm Nghiễn, hỏi: "Nàng là cái gì?"
"Ngươi không biết sao?" Tạ Lâm Nghiễn hỏi ngược một câu.
Liễu Như Dịch chậm rãi bay từ không trung xuống, vững vàng tiếp đất.
Hắn nhìn Tạ Lâm Nghiễn, vẻ mặt có chút tức giận: "Ta đợi ngươi mấy trăm năm, ngươi lại đến gặp ta như thế này?"
"Trong thần thức, đan điền của tiểu cô nương này đều là khí tức của ngươi, đã từng song tu, còn không chỉ một lần...!Dùng bản nguyên tu vi ân cần săn sóc kinh mạch nàng, kéo tu vi của nàng qua hai cảnh giới nhỏ...!Ngươi đang làm gì? Ngươi là lô đỉnh của nàng ta sao?"
Hắn từng bước tới gần, giọng điệu chất vấn: "Tạ Lâm Nghiễn, không phải ngươi muốn đấu cùng thiên đạo sao? Ngươi đấu như thế này?" Ánh mắt của Liễu Như Dịch đảo qua Trảm Uyên nằm ở một bên, cười lạnh một tiếng: "Kiếm cũng mất, có phải ngay cả mình là kiếm tu ngươi cũng quên rồi? Bị tình yêu trói buộc đến cả tín ngưỡng cũng không cần sao? Tạ Lâm Nghiễn, ngươi làm cho ta quá thất vọng!"
Mỗi một câu của hắn đều vang vọng ở trong cung điện, từng câu như kiếm sắc bén, làm cho huyệt thái dương người nghe đau âm ỉ.
Sở Nghiêu Nghiêu hoảng hốt hiểu được, thần thức của Liễu Như Dịch cũng rất mạnh, thậm chí không thua gì cho Tạ Lâm Nghiễn.
"Liễu Như Dịch." Sau khi Tạ Lâm Nghiễn nghe lời hắn nói, thần sắc cũng không có chút dị thường nào: "Ngươi cũng quá coi thường ta rồi, nếu ta là người bị tình yêu trói buộc, căn bản sẽ không xuất hiện ở đây."
Hắn tiếp tục nói: "Ngươi nhìn không ra, nếu như nàng chết, ta cũng sẽ chết sao?"
"Có ý gì?" Liễu Như Dịch nhíu mày.
"Đây không phải là ngươi làm sao? Cài nàng ở bên cạnh ta, đem vận mệnh của ta trói buộc với đồng sinh cộng tử chú."
"...! Còn có vừa rồi, dùng nguyên thần ngọc làm mồi, dụ ta chạm vào yêu đan Cửu Vĩ Hồ.
Không phải là muốn dùng nó làm nhiễu loạn lòng ta, khiến ta thích nàng sao?"
Từng lời của Tạ Lâm Nghiễn làm lòng của Sở Nghiêu Nghiêu dần dần chìm vào đáy cốc.
Nàng hơi run rẩy, cũng không phải vì đau, mà là vì sợ hãi, sợ Tạ Lâm Nghiễn.
Dáng vẻ, giọng nói của hắn hiện tại khiến nàng cảm thấy rất xa lạ.
Không, phải nói là Tạ Lâm Nghiễn bây giờ mới thật sự là hắn, mới là dáng vẻ Tạ ma đầu nên có.
Sở Nghiêu Nghiêu mơ hồ hiểu Tạ Lâm Nghiễn muốn nói cái gì.
"Đồng sinh cộng tử chú? Yêu đan Cửu Vĩ Hồ?" Liễu Như Dịch lặp lại một lần, trong mắt lại chợt lóe vài phần mờ mịt.
Giống như Tạ Lâm Nghiễn nhắc tới những từ ngữ rất xa lạ, vẻ mặt kia tuyệt đối không giống như giả vờ.
Hắn nhấc chân đi tới phía trước, thân ảnh nháy mắt liền vặn vẹo mơ hồ, trong chớp mắt đã đến trước mặt Sở Nghiêu Nghiêu và Tạ Lâm Nghiễn.
Sở Nghiêu Nghiêu ngồi dưới đất, Tạ Lâm Nghiễn nửa quỳ sau lưng nàng, ôm nàng.
Liễu Như Dịch từ trên cao đánh giá Sở Nghiêu Nghiêu, như là đang suy tư cái gì, hơn nửa ngày mới nói: "Tạ Lâm Nghiễn, có thứ ngươi nghĩ sai rồi, thiên đạo là thiên đạo, ta là ta.
Chúng ta tuy có cùng nguồn cội, nhưng tuyệt đối không phải là một người.
Hắn làm cái gì, hắn muốn làm cái gì đều không liên quan với ta, ta cũng không biết."
Liễu Như Dịch nói hắn không biết, cho nên hắn cùng hệ thống không có quan hệ sao? Dựa theo ý của hắn, nói cách khác, cho dù là nhiệm vụ của hệ thống hay là đồng sinh cộng tử chú, hoặc yêu đan Cửu Vĩ Hồ vừa nãy, kỳ thật đều xuất phát từ thiên đạo?
Tạ Lâm Nghiễn cũng không để tâm lời của Liễu Như Dịch, hỏi hắn: "Vậy ngươi có thể giải đồng sinh cộng tử chú không?"
Lời này vừa nói ra, Sở Nghiêu Nghiêu liền siết chặt nắm đấm.
Mặc dù nàng đã có suy đoán, nhưng trong lòng lại vẫn hy vọng vào may mắn, hiện giờ nghe Tạ Lâm Nghiễn nói ra, nàng cũng xem như hiểu triệt để.
Nàng quay đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, lại phát hiện ánh mắt của hắn lạnh băng, lạnh băng lại xa lạ.
Hắn không nhìn nàng, cũng không thèm để ý nàng.
Quả nhiên, quả nhiên là như vậy, Tạ Lâm Nghiễn đưa nàng đến nơi này, không có mục đích gì khác ngoài việc để Liễu Như Dịch giải đồng sinh cộng tử chú trên người bọn họ.
Sau đó...!Sẽ giết nàng sao?
Cũng đúng, hắn làm như vậy cũng trong dự đoán.
Sở Nghiêu Nghiêu tự nói với mình, nàng đã sớm biết điểm này, không có gì phải kinh ngạc, cũng không có cái gì phải khổ sở.
Liễu Như Dịch ngồi xổm xuống, mặt đầy hoài nghi nhìn Tạ Lâm Nghiễn, lại nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, lúc này mới lên tiếng: "Cho nên, cũng không phải do ngươi thích nàng?"
Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh một tiếng: "Vì sao ta phải thích nàng? Nếu không phải vì đồng sinh cộng tử chú, ta đã giết con chồng trước như nàng từ lâu rồi."
Liễu Như Dịch "ồ" một tiếng, âm cuối cao lên, cảm thấy có chút thú vị: "Vừa rồi nàng mới cản tên cho ngươi, còn khiến mình bị thương thành như vậy.
Nàng vì cứu ngươi sắp chết rồi, ngươi lại nói như vậy."
"Nếu không phải có đồng sinh cộng tử chú, ta ước gì nàng chết nhanh một chút." Giọng điệu của Tạ Lâm Nghiễn rất ác liệt: "Ta cũng không kêu nàng cản cho ta.
Yếu như vậy còn muốn thể hiện, chẳng lẽ còn trông cậy ta sẽ cảm kích nàng sao? Không khỏi cũng quá tự mình đa tình." Hắn cười lạnh: "Bị thương thành như vậy chỉ có thể nói lên nàng ngu xuẩn, nếu không phải tánh mạng của ta trói buộc với nàng, sao ta có thể cứu nàng?"
Sở Nghiêu Nghiêu mím chặt môi, nắm đấm cũng chầm chậm siết chặt, sắc mặt của nàng trắng bệch.
Liễu Như Dịch lại bị bộ dáng của nàng chọc cười, hắn nói với Tạ Lâm Nghiễn: "Tiểu cô nương này thích ngươi, lời của ngươi vừa nói hình như làm nàng tổn thương rồi."
Hắn cười cực kỳ khoa trương, lúc nhìn Sở Nghiêu Nghiêu giống như đang nhìn một trò cười.
"Thích ta?" Tạ Lâm Nghiễn cũng cười: "Cho nên ta mới nói nàng ngu xuẩn."
Liễu Như Dịch có chút nghiền ngẫm, hắn nhìn về phía Sở Nghiêu Nghiêu nói: "Tiểu cô nương có nghe thấy hắn nói gì không?"
Sở Nghiêu Nghiêu thở hổn hển, nhưng nàng không trả lời Liễu Như Dịch.
"Liễu Như Dịch." Tạ Lâm Nghiễn tiếp tục nói: "Chỉ cần ngươi giúp ta giải đồng sinh cộng tử chú, thì không còn gì có thể ngăn cản ta giết thiên đạo.
Thiên đạo là kẻ địch của ngươi, cũng là kẻ địch của ta, chúng ta cùng một phe."
Liễu Như Dịch từ chối cho ý kiến, hắn cười nói: "Ta có thể giải đồng sinh cộng tử chú, nhưng dễ dàng giúp ngươi như thế, ta thật sự cảm thấy không cam lòng."
"Điều kiện trao đổi là gì?" Tạ Lâm Nghiễn hỏi.
Liễu Như Dịch nhíu mày suy tư một lát, ý cười trong mắt không giảm, hắn nói: "Hay là như vậy đi, sau khi ta giải đồng sinh cộng tử chú cho ngươi, ngươi dùng kiếm của ngươi tự tay giết nàng." Hắn nhẹ nhàng chỉ vào Sở Nghiêu Nghiêu đang được Tạ Lâm Nghiễn ôm vào trong lòng: "Giết bằng cách dùng một kiếm xuyên tim, giết tiểu cô nương thích ngươi, thậm chí nguyện ý đỡ tên cho ngươi."
"Được." Tạ Lâm Nghiễn không chút nghĩ ngợi hay do dự liền đồng ý.
Sắc mặt Sở Nghiêu Nghiêu càng tái nhợt.
Liễu Như Dịch cười lớn: "Tạ Lâm Nghiễn à Tạ Lâm Nghiễn, ta đúng là không nhìn lầm người!"
"Đặt nàng ở trên đây đi." Liễu Như Dịch bảo Tạ Lâm Nghiễn đặt Sở Nghiêu Nghiêu lên thạch đài.
Tạ Lâm Nghiễn cũng không chần chừ, hắn đỡ vai Sở Nghiêu Nghiêu, bế nàng đi tới bãi đá.
Sở Nghiêu Nghiêu muốn giãy giụa, nhưng vết thương trên bụng lại quá đau, ngoài thở dốc, nàng vốn không có sức giãy giụa.
Lúc lưng chạm đến bãi đá lạnh băng thì đáy lòng nàng cũng lạnh lẽo.
Liễu Như Dịch thật có thể giải đồng sinh cộng tử chú sao? Nếu hắn thật sự giải được, có phải liền nói rõ hệ thống thật sự có liên quan với thiên đạo hay không.
Như vậy nàng cũng là kẻ địch của Tạ Lâm Nghiễn? Nàng thuộc phe của thiên đạo, Tạ Lâm Nghiễn muốn giết nàng cũng rất bình thường.
Nàng không đánh lại Tạ Lâm Nghiễn, cũng không thông minh như hắn, bị hắn giết cũng không có gì lạ.
Mắt Sở Nghiêu Nghiêu đỏ lên, nhưng nàng chỉ là một độc giả mà thôi, tại sao nàng phải trải qua những chuyện này? Nước mắt theo khóe mắt nàng chảy xuống, nàng nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn lạnh lùng nhìn nàng, đó là...!ánh mắt nhìn kẻ địch.
Liễu Như Dịch đi tới bên cạnh bãi đá, rũ mắt nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, hắn ôn nhu nói: "Đừng khóc, giải chú mà thôi, rất nhanh là tốt rồi, sẽ không đau."
Tiếp đó, một bàn tay phủ ở trên trán của nàng, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ thấy tay kia rất lạnh, không giống như nhiệt độ cơ thể của người sống.
Trong nháy mắt đó, tựa hồ có lực lượng nào đó chạm đến linh hồn của nàng, lại dùng sức rút thứ gì đó từ trong linh hồn của nàng ra ngoài.
Đúng là không đau, nhưng nàng vẫn cảm thấy đau khổ khó diễn tả bằng lời, cơn đau này không phải ở trên thân thể, cũng không phải ở trên linh hồn, mà là ở trên cảm xúc.
Nàng khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống.
"Xong rồi." Liễu Như Dịch rất nhanh đã bỏ tay ra: "Khóc thật thương tâm."
Hắn cảm khái một câu, lại quay đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn nói: "Mặc dù trước kia ta chưa từng thấy thứ như đồng sinh cộng tử chú, có điều ta hiểu được nguyên lý của nó."
Nói rồi, hắn giơ tay lên, trên lòng bàn tay có một vòng sáng màu vàng: "Dùng số mệnh làm trung gian môi giới, đúng là bút tích của thiên đạo.
Ta đã lấy nó ra, chú đương nhiên cũng đã giải." Ý cười trong mắt Liễu Như Dịch càng tăng lên: "Tạ Lâm Nghiễn, hiện tại tới phiên ngươi, nên ngươi thực hiện ngươi hứa rồi."
Dường như hắn có chút hưng phấn, hắn muốn thấy cảnh Tạ Lâm Nghiễn giết Sở Nghiêu Nghiêu.
Đồng sinh cộng tử chú thật sự bị Liễu Như Dịch giải trừ dễ dàng, tại giờ khắc này, Tạ Lâm Nghiễn không cần cố kỵ gì nữa.
Cho dù giết Sở Nghiêu Nghiêu, hắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng chút nào.
Sở Nghiêu Nghiêu nghiêng đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
Nước mắt theo động tác của nàng trượt vào tóc mai.
Nàng phải chết sao? Lại chết trong tay Tạ Lâm Nghiễn một lần nữa? Trong lòng nàng sinh ra một chút hối hận, lại không biết mình rốt cuộc đang hối hận cái gì.
Mặc kệ nàng lựa chọn như thế nào, đến cuối cùng đều sẽ đi đến một bước này.
Tạ Lâm Nghiễn nâng tay, Trảm Uyên bay vào trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn nắm chặt chuôi kiếm, hơi thở lạnh băng phát ra từ quanh người hắn.
Hắn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, trong mắt tràn ngập sát khí.
Tạ Lâm Nghiễn thật sự muốn giết nàng, giống hệt lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Ngay sau đó, cổ tay hắn nâng lên, kiếm liền đâm ra ngoài.
"Phụp" một tiếng, Liễu Như Dịch quay đầu lại khiếp sợ nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
Kiếm trong tay hắn đâm vào vị trí tim của Liễu Như Dịch.
Hắn không giết Sở Nghiêu Nghiêu mà giết Liễu Như Dịch.
"Tạ Lâm Nghiễn, ngươi..." Liễu Như Dịch khó tin nói: "Ngươi lại ra tay với ta."
Tạ Lâm Nghiễn xoay tay lại rút kiếm ra, cùng lúc đó, một viên ngọc đen như mực bị kiếm của hắn moi ra từ trong lồng ngực Liễu Như Dịch.
Viên ngọc rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Đó chính là nguyên thần ngọc, thứ chứa đựng tất cả cảm xúc tiêu cực của thiên đạo, là vũ khí duy nhất có thể đối phó thiên đạo.
Ngực Liệu Như Dịch bị đâm thành một lỗ thủng lớn, nhưng không có một giọt máu chảy ra.
Khí đen từ vết thương của hắn tuôn ra tán loạn, cả người hắn dần dần biết mất, bắt đầu từ miệng vết thương trước ngực.
Hắn ngạc nhiên cúi đầu nhìn thương thế của mình, lúc ngước mắt lên thì trong mắt hắn tràn đầy mờ mịt.
Thần sắc của Tạ Lâm Nghiễn rất lạnh lùng nhìn Liễu Như Dịch chậm rãi biến mất.
Liễu Như Dịch nhìn hắn, không biết là nghĩ tới điều gì, mờ mịt trong mắt đột nhiên biến mất, hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả, tựa như điên cuồng.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Tạ Lâm Nghiễn, vì nàng giết ta! Đây chính là sự lựa chọn của ngươi sao? Ngươi cuối cùng vẫn là vì tình khổ sở, miễn cưỡng dung hợp nguyên thần ngọc, tâm trí ngươi lại xuất hiện sơ hở, ngươi đấu không lại thiên đạo! Ngươi đấu không lại! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Liễu Như Dịch dần dần nhạt đi theo tiếng cười lớn của hắn, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở trong không khí.
Tạ Lâm Nghiễn cầm kiếm nhìn trong chốc lát, đến khi hắn xác định Liễu Như Dịch thật sự bị hắn giết chết, hắn mới dời mắt về phía Sở Nghiêu Nghiêu.
Sở Nghiêu Nghiêu che vết thương trên bụng, quần áo của nàng đã bị máu nhuộm đỏ hơn nửa, có chút yêu dị nhìn thấy mà giật mình.
Tạ Lâm Nghiễn giết Liễu Như Dịch, hiện tại sẽ tới giết nàng sao? Sở Nghiêu Nghiêu mím môi nhìn Tạ Lâm Nghiễn hoảng sợ xen lẫn tuyệt vọng.
Tạ Lâm Nghiễn không nói gì, hắn thu hồi kiếm vào vỏ, đi đến bên cạnh bãi đá ngồi xuống, đưa tay đỡ thiếu nữ đang trọng thương lên, để nàng tựa vào trong lòng mình.
Sở Nghiêu Nghiêu kháng cự, nàng muốn tránh xa hắn, lại không có chút sức lực nào, chỉ có thể mặc cho Tạ Lâm Nghiễn ôm mình.
"Khóc cái gì." Tạ Lâm Nghiễn dùng ngón tay lau nước mắt của nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu rốt cuộc hắn đang làm gì, hắn muốn làm gì? Đồng sinh cộng tử chú cũng đã giải, bọn họ đã không còn bất kỳ quan hệ gì, không phải Tạ Lâm Nghiễn nên tận dụng cơ hội giết nàng sao? Nàng ngước mắt lên liền nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn vừa ôm nàng, vừa cầm một lá bùa gấp gì đó, rất nhanh đã gấp lá bùa thành một người nhỏ màu vàng.
Đây là cái gì? Tạ Lâm Nghiễn dùng linh khí cắt tay mình, đem một giọt máu nhỏ vào tim của người nhỏ màu vàng.
Hắn lại xoa ngón tay, người giấy cháy từ chân cháy lên.
"Mở miệng." Tạ Lâm Nghiễn nói với nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng, cũng không phản ứng hắn.
Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng một cái, đột nhiên nhét người giấy đang cháy vào trong miệng của mình.
Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc, nàng giật mình nhìn hắn, nhưng kinh ngạc chưa bao lâu liền biến thành khiếp sợ.
Tạ Lâm Nghiễn vậy mà nâng gáy nàng lên, cúi đầu bịt kín môi nàng.
Nàng nức nở muốn tách khỏi hắn, lại bị Tạ Lâm Nghiễn giữ chặt ở trong lòng.
Tay nàng bất giác siết chặt vạt áo của hắn.
Một dòng ấm nóng cạy môi của nàng ra chui vào trong miệng nàng, dòng nhiệt chậm rãi chảy vào trong cổ họng nàng, chảy vào kinh mạch nàng, lại chậm rãi hội tụ đến vùng đan điền, càng tụ càng nhiều.
Cảm giác đau đớn rất nhanh biến thành ấm áp, giảm bớt đau nhức.
Tạ Lâm Nghiễn tách khỏi môi nàng, đặt tay ở vết thương trên bụng nàng xoa nhẹ.
Sở Nghiêu Nghiêu cau mày lại, nước mắt lại không kìm được mà tuôn ra, cũng không là vì đau, chỉ là đơn thuần rất khó chịu, cũng không rõ đến cùng là khó chịu ở đâu.
Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
"Sở Nghiêu Nghiêu." Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên lại kêu tên của nàng, nhưng không nói gì.
Sở Nghiêu Nghiêu hơi ngước mắt, lại thêm một giọt nước mắt từ trong mắt chảy ra, trượt xuống.
Tạ Lâm Nghiễn lại cúi đầu ngậm lấy môi của nàng, gắn bó triền miên, hắn hôn nàng rất nghiêm túc.
Sở Nghiêu Nghiêu nghiêng đầu né tránh, hắn lại đuổi theo môi của nàng hôn lên, càng hôn càng sâu.
Hồi lâu sau, Tạ Lâm Nghiễn cũng buông nàng ra.
Hắn bỏ tay đặt ở trên bụng nàng ra, cảm giác đau đớn cũng hoàn toàn biến mất.
Sở Nghiêu Nghiêu cúi đầu nhìn lại, hóa ra vết thương ở đan điền đã hoàn toàn khép lại, đến một chút dấu tích cũng không nhìn thấy.
Tạ Lâm Nghiễn cứu nàng...!Vì sao?
Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
Tạ Lâm Nghiễn không nói gì, hắn buông tay đang ôm nàng ra đứng dậy, quay lưng lại với Sở Nghiêu Nghiêu, giọng nói rất lãnh đạm: "Đồng sinh cộng tử chú đã giải, ta và ngươi đã không còn quan hệ, thương thế lành rồi thì mau cút đi."
Một loạt điều xảy ra đều vượt ra khỏi tưởng tượng của Sở Nghiêu Nghiêu, trong nhất thời nàng lại cảm thấy có chút vớ vẩn.
Đầu tiên, Tạ Lâm Nghiễn dùng việc giết nàng làm điều kiện, thuyết phục Liễu Như Dịch giúp hắn giải đồng sinh cộng tử chú.
Sau đó, Tạ Lâm Nghiễn lại không giết nàng, mà giết Liễu Như Dịch.
Cho nên hiện tại, đồng sinh cộng tử chú đã hoàn toàn không có tác động với hắn.
Cho dù hắn không tự tay giết nàng, chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt, nàng bị thương nặng như vậy rất nhanh cũng sẽ chết, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt hắn làm phiền hắn.
Nhưng Tạ Lâm Nghiễn không chỉ không giết nàng, còn chữa thương cho nàng.
Là Tạ Lâm Nghiễn điên rồi hay là nàng điên rồi?
Nàng vốn dĩ còn đang đắm chìm trong cảm xúc sợ hãi, khổ sở khi Tạ Lâm Nghiễn nói muốn giết nàng, hiện tại đột nhiên lại nói cho nàng biết, nàng không cần chết, nàng có chút không phản ứng kịp.
Thương thế đã hoàn toàn lành, đến một chút khó chịu cũng không có, bên trong đan điền cũng không giống như bị thương, vẫn như thường ngày tiếp nhận vận chuyển linh khí, thật giống như giúp nàng khôi phục như trước khi bị thương.
"Không phải ngươi muốn giết ta sao?" Sở Nghiêu Nghiêu cuối cùng nhịn không được hỏi.
"Ta muốn luyện hóa nguyên thần ngọc ở đây, nếu giết ngươi, trong không khí toàn là mùi máu, ta cảm thấy rất ghê tởm." Giọng của hắn vẫn lãnh đạm như cũ, nói ra một lý do khiến Sở Nghiêu Nghiêu không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mặc kệ là vì sao, ít nhất nàng không cần chết.
"Cho nên, nhanh cút đi." Tạ Lâm Nghiễn tiếp tục nói: "Tốt nhất ngươi không nên gặp lại ta nữa, bằng không lần sau gặp lại, chính là lần chết của ngươi."
Tạ Lâm Nghiễn cũng đã nói đến vậy, đương nhiên Sở Nghiêu Nghiêu sẽ không tìm chết mặt dày ở lại.
Mặc dù nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, nhưng nhìn tình huống thì có vẻ hệ thống có liên quan tới thiên đạo, cho dù mình hoàn thành nhiệm vụ hệ thống thì cũng không giống như tưởng tượng.
Huống chi, đồng sinh cộng tử chú đã giải, không có sự bảo đảm này, nếu nàng tiếp tục đi theo Tạ Lâm Nghiễn vậy thì lúc nào cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tạ Lâm Nghiễn không giết nàng, cũng xem là niềm vui ngoài ý muốn.
Thật vất vả mới bảo vệ được cái mạng, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không muốn tìm chết.
Nàng xuống khỏi thạch đài, Tạ Lâm Nghiễn vẫn quay lưng với nàng, cũng chính là quay lưng với cửa ra, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng.
Nàng hơi chần chừ quan sát bóng lưng hắn, trong lòng mơ hồ cảm thấy có vài phần kỳ quái, nhưng cũng nói không rõ là kỳ quái ở đâu.
"Vậy cáo biệt ở đây đi." Dứt lời, Sở Nghiêu Nghiêu xoay người đi tới cửa cung điện, đó cũng là cánh cửa bọn họ đi vào.
Khoảng cách không ngắn cũng không dài, nàng đi đầy thấp thỏm, cho đến khi bước ra khỏi cửa lớn Tạ Lâm Nghiễn vẫn không đuổi theo giết nàng, Sở Nghiêu Nghiêu mới thở phào nhẹ nhõm, thật sự tin việc Tạ Lâm Nghiễn muốn tha cho nàng.
Đợi cho hình bóng của thiếu nữ hoàn toàn