Cực Kì Vực, là vùng đất nằm ở phía tây, cho nên còn được gọi là Tây Vực.
Tây Vực bị Trụy Ma Uyên, Bắc Nhạc và Nam Nhạc ngăn cách.
Rất nhiều ma tu tụ tập ở đây, tu sĩ chính đạo muốn tới Tây Vực, cần phải đi ngang qua Trụy Ma Uyên.
Ở thời điểm ma khí dày đặc, hành vi này vô cùng nguy hiểm, cho nên rất nhiều người bị chính đạo đuổi giết đều sẽ đào vong đến Tây Vực lánh nạn.
Dần dà, Tây Vực liền có một cái tên khác là Ma Vực, tức là nơi ma tu tụ tập.
Vào rất nhiều năm trước, kỳ thật ma tu trong Ma Vực cũng không tu luyện ma khí, bởi vì ma khí cực kỳ âm tà hung hiểm, không ai dám thử dẫn ma khí nhập thể, chuyển hoá hết tu vi thành ma khí không thể khống chế.
Ma tu khi đó, kỳ thật chỉ là một nhóm người đặc biệt bất đồng bất tương vi với chính đạo.
Quan niệm bất đồng, tín ngưỡng bất đồng liền thành dị biệt, bị xa lánh đẩy đến Ma Vực.
Lúc ấy Ma Vực hỗn loạn khó kiểm soát, tràn đầy nguy hiểm, không có luật lệ nên các ma tu tùy ý làm bậy.
Làm gì cũng chưa từng để ý hậu quả, bởi vậy, cho dù có không ít ma tu có tu vi cao vượt trội, nhưng cũng không thể trở thành mối đe doạ lớn đối với chính đạo.
Cho đến khi một người xuất hiện, hắn thống nhất Ma Vực, tổ chức lại các ma tu sống hỗn loạn.
Hắn chính là...!Phù Niệm Chi.
Nói đến người tên Phù Niệm Chi này, hắn cũng là một nhân vật truyền kỳ.
Trước khi hắn nhập ma, từng là đệ tử chân truyền của chưởng môn Ngọc Hành Sơn, trời sinh có một viên lung linh tâm, được khen là người có đạo pháp số một, nhưng vấn đề nằm ở viên lung linh tâm này của hắn.
Hắn chỉ chuyên tâm cầu đại đạo, vốn được mọi người thừa nhận là thiên tài, nhưng hắn lại vì theo đuổi đại đạo mà rơi vào ma chướng, vì tu đạo, thậm chí không phân thị phi thiện ác, không để ý nhân luân cương thường.
Hắn vì rèn luyện tâm tính, đột phá tấn thăng bình cảnh mà một kiếm chém chết thê tử đang mang thai năm tháng của mình.
Cái từ giết thê chứng đạo cũng xuất từ Phù Niệm Chi.
Ngọc Hành Sơn, một môn phái chính đạo điển hình, đương nhiên không chứa chấp được loại tâm ngoan thủ lạt như hắn.
Chưởng môn Ngọc Hành Sơn vì danh dự, tự tay phế bỏ tu vi của Phù Niệm Chi.
Để chặn đường về của hắn, cứng rắn mổ lấy Nguyên Anh, rút linh căn của hắn, trục xuất hắn ra khỏi chính đạo.
Tất cả mọi người cho rằng, sau khi trở thành phàm nhân Phù Niệm Chi sẽ sống một đời bình thường, ai ngờ hắn lại chạy tới Ma Vực dẫn ma khí nhập thể, thành người đầu tiên tu ma.
Hơn nữa, tốc độ tu luyện của hắn cực kỳ nhanh, nhanh hơn người bình thường tu luyện mấy lần.
Nhất thời dẫn tới vô số người muốn đi đường tắt, lòng mang ý đồ xấu tranh đoạt bắt chước.
Kết quả bắt chước là, chỉ có một số ít người tâm trí kiên định thừa nhận được ma khí nhập thể, hầu hết đều có kết cục bị tẩu hỏa nhập ma, nổ tan xác mà chết.
Có điều, tên Phù Niệm Chi cũng kỳ lạ, sau khi hắn trỗi dậy lần nữa cũng không trở về tìm chính đạo gây phiền toái, mà ở lại Ma Vực làm Ma Tôn, dựa vào thực lực bản thân thay đổi kết cấu Ma Vực.
Còn hắn, ngày nào ngoài tu luyện vẫn là tu luyện, không ai thật sự thấy hắn ra tay, song những người từng tuyên bố khiêu chiến hắn cuối cùng đều biến mất.
Tất cả mọi người nói, Ma Tôn Cực Kì Vực vẫn luôn không hỏi thế sự là vì hắn chuyên tâm cầu đạo, mưu toan dựa vào tu ma quay về đại đạo, cho nên mỗi thù mổ anh, hắn không thèm để ý, mối thù huỷ bỏ tu vi, hắn cũng không quan tâm.
Các đại môn phái chính đạo vì sự hiện hữu của hắn mà cực kỳ kiêng kỵ Ma Vực.
Mà người kết thúc tất cả chính là Tạ Lâm Nghiễn.
Ma Vực coi trọng thực lực, hắn dựa vào một mình một kiếm chém chết Phù Niệm Chi ngồi vững chắc trên ngôi vị Ma Tôn nhiều năm, thành ác mộng của vô số người chính đạo, ma đạo...
Sở Nghiêu Nghiêu ngồi ở trong trà lâu ăn món điểm tâm không ngon lành gì, chán chường nghe tiên sinh thuyết thư trong trà lâu kể về Phù Niệm Chi và Tạ Lâm Nghiễn, còn có câu chuyện của chính đạo và ma đạo thế hệ trước.
Đây đã là lần thứ ba Sở Nghiêu Nghiêu nghe người thuyết thư ở khách đi3m nói chuyện xưa này.
Mới đầu nàng còn cảm thấy thật thú vị, hiện tại nàng nghe phát ngấy rồi.
Có điều Sở Nghiêu Nghiêu phát hiện ra một điều rất thú vị.
Trong phiên bản ban đầu, trong chuyện xưa chính đạo là người tốt tuyệt đối, còn Phù Niệm Chi và Tạ Lâm Nghiễn thì là âm hiểm giả dối, giết người như ma, bị mọi người phỉ nhổ, khinh cười.
Phần lớn câu chuyện lấy chính đạo chiến thắng tà ma ngoại đạo làm cơ sở, khiến người nghe nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng càng tới gần Ma Vực, cách kể lại càng khác, cũng ít chửi bới Ma Vực hơn, mà chính đạo cũng dần dần từ chính diện biến thành một thế lực khác không cùng chí hướng nên không chung đường với ma đạo.
Trong câu chuyện, Ma Tôn Cực Kì Vực Tạ Lâm Nghiễn vẫn có diện mạo cực kỳ kinh khủng, nào thì mặt mũi hung tợn, thân cao ba thước, dọa trẻ con khóc đủ các loại từ điên cuồng miêu tả hắn, làm Sở Nghiêu Nghiêu nghe mà buồn cười.
Nghe câu chuyện này đương nhiên phần lớn cũng là tiểu hài tử, phần lớn họ không có khả năng phân biệt thị phi, người thuyết thư nói như thế nào, bọn họ liền ngây thơ tin là thật, quả nhiên, lời đồn và sự thật có sự khác biệt.
Tạ Lâm Nghiễn ngồi ở đối diện Sở Nghiêu Nghiêu, chẳng chút để ý việc người thuyết thư chửi bới hắn, thành thật ăn bánh đậu xanh trong đ ĩa.
Sở Nghiêu Nghiêu ngước mắt nhìn hắn, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Bánh đậu xanh kia ăn không ngon."
Sở Nghiêu Nghiêu biết Tạ Lâm Nghiễn thích ăn điểm tâm ngọt, lúc thấy trà lâu liền kéo hắn vào ăn, nhưng điểm tâm trong quán trà này lại làm rất khó ăn, đến một miếng nàng cũng nuốt không trôi.
Điểm tâm tinh xảo phức tạp hiển nhiên không phải đặc sản Tây Vực, càng đi về phía Tây, điểm tâm lại càng khó ăn.
Nhưng nơi này cũng có chỗ đặc biệt của chính nó, tỷ như trong trà lâu này có bán một loại đồ uống Sở Nghiêu Nghiêu rất thích.
Trà sữa mặn, hương vị rất nhạt, nhưng có mùi hương thuần và trà thanh chát, bên trong không bỏ đường, mà bỏ muối, rất giải ngán, rất dễ uống.
"Có ăn đã tốt rồi." Tạ Lâm Nghiễn ngược lại không để tâm lắm.
Người thuyết thư vẫn đang nói, câu chuyện đã kể đến sau khi Tạ Lâm Nghiễn giết Phù Niệm Chi ngồi lên ngôi vị Ma Tôn, đối địch với chính đạo như thế nào, giết người khắp nơi như thế nào.
Đoạn này chính là nội dung chính văn của Lăng Thiên Ma Tôn, Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ mình còn thuộc hơn cả người thuyết thư.
Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, sau đó nói: "Phù Niệm Chi không chết."
Sở Nghiêu Nghiêu "a" một tiếng, nhất thời không hiểu ý của hắn, liền nghe Tạ Lâm Nghiễn nói: "Ta giam hắn lại."
Nếu Sở Nghiêu Nghiêu nhớ không lầm, Phù Niệm Chi ít nhiều có liên quan với việc cha mẹ Tạ Lâm Nghiễn chết.
"Chàng giam hắn lại tra tấn hắn sao?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.
Tạ Lâm Nghiễn đặt bánh đậu xanh xuống, cong môi, đầy hứng thú nhìn nàng: "Sở Nghiêu Nghiêu, trong mắt nàng ta tâm ngoan thủ lạt đến thế sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu thầm nói trong lòng, chẳng lẽ không đúng sao? Có điều nàng không nói ra, chỉ chớp mắt vô tội nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
"Không giết hắn là vì hắn có chút liên hệ với thiên đạo, giữ lại còn hữu dụng." Tạ Lâm Nghiễn giải thích với nàng.
Hoá ra là vậy.
Sở Nghiêu Nghiêu gật nhẹ đầu, không truy hỏi thêm.
Vẻ mặt Tạ Lâm Nghiễn hơi thay đổi, lông mi của hắn theo động tác ngước mắt của hắn hơi run lên, trong mắt cũng chợt lóe ý cười: "Sở Nghiêu Nghiêu, nàng sẽ không hy vọng ta vì nàng mà từ nay về sau không giết người nữa chứ?"
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút: "Trước giờ ta chưa từng nghĩ như vậy, ta chỉ đơn thuần cảm thấy giết người là không đúng, không liên quan đến thiện ác, không nên hợp lý hoá việc giết người bừa bãi thôi" nàng thoáng dừng một chút, lại nói: "Nhưng nếu chàng muốn giết người, đây cũng là quyết định của chàng, ta chỉ nói là ta không thích, không có ý áp chế, ngăn cản chàng.
Chàng tự lựa chọn, tự quyết định, ta chỉ phát biểu cái nhìn của ta mà thôi."
Sở Nghiêu Nghiêu mím môi, nàng không thích cách nói này của Tạ Lâm Nghiễn, rất không thích.
"Tạ Lâm Nghiễn, đường do chàng chọn, ta hy vọng chàng không cần vì ta mà thay đổi mong ước ban đầu của bản thân.
Nếu chàng thích ta thì không nên đặt con đường phía trước của chàng ở trên người ta, chỉ vì ta không thích mà từ bỏ, kết quả, chàng sẽ trách ta vướng bận chàng."
Cho dù nhiệm vụ hệ thống là bảo nàng xoay chuyển thế giới quan, nàng cũng muốn dùng con đường chính quy xoay chuyển, thay đổi từ bản chất chứ không phải khiến Tạ Lâm Nghiễn vì thích nàng, liền vì nàng thay đổi...! Đúng là nàng đang câu dẫn Tạ Lâm Nghiễn, song thứ nhất là vì giá trị hảo cảm, hai là để không bị Tạ Lâm Nghiễn giết, ngoài ra, nàng không muốn Tạ Lâm Nghiễn vì thích nàng mà từ bỏ gì đó, tình yêu không nên có gánh nặng trên lưng lớn như vậy.
Cổ tay Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên bị Tạ Lâm Nghiễn nắm lấy, hắn nhìn nàng chăm chú, thần sắc cũng có chút bất thiện: "Ta trách nàng làm vướng bận ta khi nào? Nàng xem ta là loại người gì?"
Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng, bàn tay nắm chặt cổ tay nàng lại siết chặt vài phần, Tạ Lâm Nghiễn tiếp tục nói: "Nàng từng nói không thích thấy ta giết người, ta chỉ không muốn...!làm nàng không thích."
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút, u ám trong mắt nhạt đi rất nhiều, sau đó, nàng rũ mắt xuống: "Ta cũng không nói không thích chàng, chàng khẩn trương cái gì?"
"Nàng có thể chờ ta không?" Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên hỏi.
"Cái gì?"
"Đợi ta diệt thiên đạo xong, vì để nàng vui, ta có thể không làm chuyện nàng không thích, nhưng bây giờ chưa được." Hắn nói như vậy.
Sở Nghiêu Nghiêu hoàn toàn bối rối, nàng thật sự không ngờ Tạ Lâm Nghiễn sẽ nói những lời thế này.
Sở Nghiêu Nghiêu trầm mặc một lúc mới nói: "Chàng có biết dáng vẻ chàng bây giờ giống gì không?"
Trong mắt Tạ Lâm Nghiễn có ý cười, từ chối cho ý kiến nhìn nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu tiếp tục nói: "Giống một hôn quân."
Hắn nhếch môi cười, không thèm để ý: "Ta cũng không phải đế vương, làm một hôn quân thì như thế nào?"
Sở Nghiêu Nghiêu nhịn rất lâu, thật sự là không nhịn được nữa: "Chàng thật sự thích ta đến vậy?"
Tạ Lâm Nghiễn cười nhạo một tiếng: "Nếu ta không thật sự thích nàng, nàng cho rằng nàng có thể sống đến bây giờ? Vừa rồi còn nói chuyện với ta không khách khí như vậy...!Sở Nghiêu Nghiêu, nàng quá kiêu ngạo!"
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Có đạo lý, vô cùng có đạo lý.
...
Trấn nhỏ mà bọn họ đã nằm ngoài phạm vi ảnh hưởng của Trụy Ma Uyên, tiến về trước chút nữa là có thể đến Cực Kì Vực.
Nghỉ ngơi ở trong trà lâu chỉnh trang một lát, Sở Nghiêu Nghiêu lại theo Tạ Lâm Nghiễn lên đường.
Ma Vực ở cực tây, xung quanh bị cát vàng bao trùm, nói dễ hiểu chút là nằm trên sa mạc.
Cho nên nơi này có sự chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, không khí cũng rất khô hanh.
Có điều thời tiết khắc nghiệt cũng không ảnh hưởng nhiều tới tu chân giả cho lắm.
Một cái kết giới, hoặc mấy tấm phòng hộ phù đã có thể giải quyết dễ dàng.
Ra khỏi trấn nhỏ là một vùng sa mạc hoang tàn vắng vẻ.
Tạ Lâm Nghiễn không cố kỵ nữa, chở Sở Nghiêu Nghiêu ngự kiếm bay.
Từ trên bầu trời nhìn xuống sa mạc, chỉ thấy toàn là cát vàng, từng cồn cát lên xuống phập phồng, nối tiếp nhau, bên cạnh cây cô đơn, nhìn không thấy giới hạn, chỉ có hoang vắng và hoang vắng, nhưng rất xinh đẹp, trông có chút cô độc thê lương.
Sở Nghiêu Nghiêu đứng ở trên phi kiếm nhìn hồi lâu, cuối cùng hỏi: "Nhà chàng ở đâu?"
"Chỗ sâu nhất, chỗ đó linh khí nồng đậm nhất."
Cũng phải, trong mắt đa số phàm nhân, sa mạc cũng không phải nơi ở phù hợp, nhưng đối với tu chân giả mà nói, bọn họ để ý tài nguyên tu luyện hơn, cũng chính là thiên tài địa bảo, linh mạch linh khí.
Mặc dù