Sở Nghiêu Nghiêu tựa vào lòng Tạ Lâm Nghiễn, trán của nàng vùi sâu trên ngực hắn, trong lòng dường như được thứ gì đó lấp đầy, đó là cảm giác thoả mãn và kiên định.
Tại thời khắc này, nàng đột nhiên không muốn suy nghĩ gì hết, cho dù là về hiện đại hay là cứu vớt thế giới, nàng đều không muốn quan tâm, nàng chỉ muốn cứ như thế này, được hắn ôm vào lòng, vĩnh viễn ở cùng hắn.
Tạ Lâm Nghiễn đến khiến cho mọi chuyện dường như đều trở nên không quan trọng nữa, dường như chỉ có hắn là chân thật...!Nàng thích Tạ Lâm Nghiễn, thích không kiềm chế nổi...
"Tiểu kiều thê, đừng khóc" Tạ Lâm Nghiễn vuốt tóc nàng, nhẹ giọng dỗ dành.
"Có ta ở đây, không ai bắt nạt nàng được."
Phát triển đến bước này, cục diện đã hoàn toàn xoay chuyển.
Tạ Lâm Nghiễn một tay ôm Sở Nghiêu Nghiêu, một tay cầm kiếm, mũi kiếm chậm rãi nâng lên, chỉ về phía Lý Vãn Trần ở đối diện, hắn cười lạnh nói: "Đại sư huynh còn muốn ngăn cản sao?"
Lý Vãn Trần không nói gì, hắn đứng ở cửa vào đại điện, bình tĩnh nhìn Tạ Lâm Nghiễn, bình tĩnh đến mức dị thường, như là chắc chắc gì đó, đó là biểm cảm chỉ bộc bộ ra khi nắm chắc phần thắng.
Tạ Lâm Nghiễn nhăn mày, tay cầm kiếm bất giác siết chặt hơn.
Hắn không sợ Lý Vãn Trần, trước giờ đều chưa từng sợ, mấy trăm năm qua, trong tất cả các cuộc tỷ thí, Lý Vãn Trần chưa từng một lần thắng hắn, cho nên mỗi lần đối đầu với Lý Vãn Trần hắn cũng nhìn ra được, Lý Vãn Trần luôn e sợ theo bản năng, có lẽ đến Lý Vãn Trần cũng không ý thức được điểm ấy.
Lý Vãn Trần là cháu của sư phụ, là người thân của sư phụ, cũng bởi vậy, lần nào Tạ Lâm Nghiễn cũng lưu tình với hắn ta, nhưng lúc này đây, nếu Lý Vãn Trần còn muốn ngăn cản hắn, hắn sẽ không hạ thủ lưu tình nữa, hắn sẽ giết hắn ta.
Lúc này, Phù Niệm Chi đột nhiên đi ra từ phía sau Lý Vãn Trần, hắn nhìn Tạ Lâm Nghiễn cười phá lên càn rỡ.
"Tạ Lâm Nghiễn, ngươi thua rồi! Ha ha ha ha ha ngươi thua rồi!" Hắn cười quá khoa trương, giống hệt một người điên.
Lý Vãn Trần không ngăn cản hành vi điên cuồng của Phù Niệm Chi, vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, hắn nói với Tạ Lâm Nghiễn: "Ngươi vẫn nên bó tay chịu trói đi."
Trong giọng nói thế mà có vài phần khuyên nhủ.
Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày: "Lại uy hiếp ta?"
Lý Vãn Trần thản nhiên cười một tiếng: "Ta nghĩ sự uy hiếp này có tác dụng với ngươi."
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lóe lên, hắn dường như nhận ra điều gì đó, vẻ mặt dần dần trở nên tối tăm.
Hắn rũ mắt nhìn thiếu nữ đng tựa trong lòng hắn.
Sắc mặt Sở Nghiêu Nghiêu có chút tái nhợt, khi đối diện với tầm mắt của hắn, nàng dường như muốn nói gì đó, nhưng môi chỉ nhẹ nhàng mấp máy, không phát ra âm thanh nào.
Ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn có chút đáng sợ, hắn ngước mắt nhìn Lý Vãn Trần, hỏi: "Các ngươi đã làm gì?"
"Cũng không có gì" Phù Niệm Chi dường như cảm thấy thật sự buồn cười, cười đến toàn thân run lên, ánh mắt của hắn từ trên người Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi dời sang Sở Nghiêu Nghiêu, ánh mắt giống như đang nhìn mạng nhện dính nhớp ghê tởm, mang theo ẩm ướt âm u ác ý.
"Chẳng qua ta hạ cổ cho nàng ta mà thôi, chỉ hạ một chút xíu...!Nếu dùng giải dược kịp thời vẫn có thể cứu được, nhưng sẽ có chút đau đớn ha ha ha ha ha ha ha..."
Sở Nghiêu Nghiêu hiện tại cảm thấy rất khó chịu, vô cùng khó chịu, trái tim giống như có lửa cháy, cảm giác như thiêu đốt theo tâm mạch lan toả toàn thân, phảng phất có vô số côn trùng nhỏ không ngừng cắn xé kinh mạch của nàng, xé rách linh hồn của nàng.
Đau, đau đến cả người muốn nổ tung.
Tạ Lâm Nghiễn rũ mắt xuống nhìn, Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt.
Trước đây Phù Niệm Chi khống chế nàng tấn công Tạ Lâm Nghiễn nàng đã cảm thấy không đúng; sau khi bị Tạ Lâm Nghiễn dễ dàng hóa giải, trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu càng thêm bất an, từ ký ức trong túi gấm có thể thấy được, bọn họ rõ ràng muốn theo kịch bản cẩu huyết làm Tạ Lâm Nghiễn yêu nàng, lại bị nàng phản bội, bọn họ hao hết tâm tư sắp xếp, bố trí nhiều như thế, sao có thể dễ dàng bị hóa giải như vậy.
Cái này không hợp lý...
...! Sự việc phát triển đến tận giờ, thái độ của Lý Vãn Trần và Phù Niệm Chi khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy trên cơ bản xem như nàng đoán được tính toán cụ thể của bọn họ.
Trước đây cho dù là treo nàng giữa không trung, hãy để cho nàng tấn công Tạ Lâm Nghiễn, căn bản không phải muốn cho Tạ Lâm Nghiễn cảm nhận được đau khổ khi bị người mình yêu phản bội, mà là muốn thử xem vị trí của nàng trong lòng Tạ Lâm Nghiễn có quan trọng đến vậy không.
Kết quả thử là, Tạ Lâm Nghiễn cứu nàng, cứu nàng không chút do dự...
Bọn họ hoàn toàn có thể, cũng có đủ chắc chắn để dùng nàng làm điều kiện uy hiếp Tạ Lâm Nghiễn.
Đây mới là kế hoạch thật sự của bọn họ.
Đau, đau đớn khôn xiết xâm nhập xé rách nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu không kìm được run rẩy, nhưng vì nàng không thể nhúc nhích nên thậm chí không thể phát ra được âm thanh nào.
Mồ hôi lạnh theo thái dương của nàng trượt xuống, không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm thấy dường như mình ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt, trong khoang miệng cũng tràn ngập mùi tanh mặn.
Lý Vãn Trần lên tiếng làn nữa, hắn nói: "Tạ Lâm Nghiễn, bây giờ đầu hàng, vẫn còn cứu được nàng."
Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được chửi ầm ở trong lòng.
Trước đó nàng còn ngây thơ cho rằng nếu cái tên Lý Vãn Trần coi nàng là Liên Tịnh Thánh nữ, là đồ đệ của hắn, ít nhất sẽ có thái độ tốt với nàng, đây là thái độ tốt gì chứ?
Cũng đúng, nếu hắn là kiểu sư phụ biết suy nghĩ vì đồ đệ mình há sẽ bỏ mặc đồ đệ của mình đi tới bên kẻ giết người như ngoé Tạ Lâm Nghiễn? Từ ban đầu thái độ của Lý Vãn Trần là dựa trên sự hi sinh của nàng.
Cánh tay mà Tạ Lâm Nghiễn choàng qua thắt lưng của nàng dường như siết chặt hơn vài phần, hắn không phản ứng Lý Vãn Trần, mà nhẹ nhàng sờ hai má Sở Nghiêu Nghiêu hỏi: "Khó chịu sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu không trả lời được, cả người nàng giống như bị giam cầm, đau đến mức mỗi lỗ chân lông đều giống như không phải là của mình, chỉ mới trôi qua chốc lát, quần áo nàng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, tóc ướt dính trên mặt nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu để ý thấy, sau khi ngón tay Tạ Lâm Nghiễn nhẹ nhàng quệt qua môi nàng, trên tay nháy mắt dính máu.
Trước mắt nàng dần dần mơ hồ, hồi lâu mới nhận ra, nàng đang hộc máu...! Không, không chỉ là hộc máu, mà là thất khiếu chảy máu...
Chắc trông nàng bây giờ rất dọa người, bởi vì nàng thấy rõ trong mắt Tạ Lâm Nghiễn một sự hoảng sợ không dễ nhận ra, đó là cảm xúc rất hiếm khi thấy ở hắn.
Phù Niệm Chi không biết lấy từ đâu ra một cây nhang, ngón tay chà xát một cái đốt nhang lên, khói hương lượn lờ, hắn ung dung nhìn Tạ Lâm Nghiễn cười nói: "Cho ngươi thời gian một nén nhang, sau một nén nhang, nàng ta sẽ chết đi trong đau đớn bị vạn trùng cắn nuốt..." Hắn thoáng tạm dừng, ý cười trong mắt càng nhiều.
"Đừng nghĩ giết bọn ta là có thể cứu được nàng ta, ngươi phải biết ta, cổ độc của ta, cho dù ta có chết cũng sẽ không mất hiệu lực..."
Nói xong, hắn lại nhịn không được phá lên cười.
Bọn họ đang uy hiếp Tạ Lâm Nghiễn, Sở Nghiêu Nghiêu căn bản bất lực đối với việc này.
Nàng thậm chí không có sức cử động ngón tay.
Nàng nghe thấy Tạ Lâm Nghiễn thì thầm bên tai nàng: "Không sao, đừng sợ."
Ngón tay hắn len qua kẽ tay nàng, mười ngón tay đan xen.
Sở Nghiêu Nghiêu đau không chịu nổi, nàng cảm thấy có lẽ mình sẽ phải chết trong lòng Tạ Lâm Nghiễn.
Nếu nàng còn có sức nói chuyện, nàng thậm chí muốn kêu Tạ Lâm Nghiễn dứt khoát bóp ch3t nàng, chết rồi sẽ thanh tịnh, không cần phải chịu đựng đau đớn này.
Từ lòng bàn tay của hắn ở truyền đến một dòng nước ấm, thoáng hóa giải vài phần đau đớn trong kinh mạch, nhưng sắc mặt Sở Nghiêu Nghiêu vẫn tái nhợt, tương phản rõ ràng với vết máu đỏ sẫm, nhìn thấy mà giật mình.
Khi Tạ Lâm Nghiễn nói chuyện, lồ ng ngực của hắn khẽ rung động, hắn trầm giọng nói với Lý Vãn Trần: "Nhị cung chủ Thánh Đạo Cung chẳng lẽ cam nguyện thông đồng làm bậy, dùng tính mạng một tiểu cô nương để uy hiếp ta sao?"
Ánh mắt Lý Vãn Trần vẫn thật bình tĩnh, trong phần bình tĩnh kia có chút tuyệt vọng nhàn nhạt, như là ôm quyết tâm hy sinh, kiên định còn quyết tuyệt: "Tạ Lâm Nghiễn, bây giờ ngươi có hai con đường để chọn, hoặc là nhìn Sở Nghiêu Nghiêu chết trong lòng ngươi, sau đó giết bọn ta, rồi đi vào trong cung điện khiêu chiến Liễu Như Dịch...!Nhưng ngươi nhất định sẽ thất bại, ngươi căn bản không phải là đối thủ của Liễu Như Dịch, kiếm của ngươi cũng không thể gây tổn thương hắn."
Hắn dừng một chút mới lại nói: "Hoặc là, ngươi chủ động đầu hàng, ném kiếm, tự nguyện đeo gông cùm, phong bế thần thức, phá vỡ kinh mạch, bọn ta sẽ cứu Sở Nghiêu Nghiêu, cũng sẽ không lấy mạng ngươi, chỉ nhốt ngươi vào địa lao..."
Tạ Lâm Nghiễn mím chặt môi, lạnh lùng nhìn Lý Vãn Trần.
Phù Niệm Chi ở một bên thêm mắm thêm muối: "Tạ Lâm Nghiễn, tốt nhất ngươi nên quyết định nhanh lên, ngươi do dự thêm một khắc, người trong lòng ngươi sẽ đau đơn thêm một khắc." Khi nói lời này vẻ mặt hắn cười trên nỗi đau của người khác.
Tạ Lâm Nghiễn trầm mặc một chút mới hỏi: "Nếu ta đồng ý rồi, các ngươi lại đổi ý thì làm sao?"
Lý Vãn Trần nói: "Ta lấy danh nghĩa nhị cung chủ Thánh Đạo Cung thề, tuyệt không đổi ý."
"Ngươi thề có ích gì?" Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn dời sang Phù Niệm Chi: "Ngươi thề đi."
Phù Niệm Chi có chút khinh thường: "Ngươi muốn ta dùng gì để thề, ta vốn là ma tu, tâm ma không có ảnh hưởng với ta."
"Vậy thì dùng giao dịch của ngươi và Liễu Như Dịch để thề, nếu ta làm theo lời các ngươi, ngươi không cứu nàng, đời này sẽ không thể trở về đại đạo."
Phù Niệm Chi nheo mắt đánh giá Tạ Lâm Nghiễn, trong mắt hắn lóe lên một tia hung ác, hắn lập tức cười lạnh nói: "Được, thề thì thề.
Đến lúc đó nếu ta không cứu nàng thì Phù Niệm Chi ta đời này sẽ vô duyên với đại đạo..."
Dứt lời, hắn lại cười lạnh vài tiếng, nhìn Tạ Lâm Nghiễn hỏi: "Giờ đã hài lòng chưa?"
Vẻ mặt Tạ Lâm Nghiễn lạnh lùng, hắn chậm rãi giơ tay cầm kiếm lên, sau đó, năm ngón tay buông lỏng, "leng keng" một tiếng, Trảm Uyên rơi xuống đất, tiếng vang này ở trước cung điện trống trải cực kỳ chói tai, Sở Nghiêu Nghiêu tựa trong lòng Tạ Lâm Nghiễn không kìm được khẽ run rẩy.
"Còn muốn ta làm gì?" Tạ Lâm Nghiễn hỏi.
Lý Vãn Trần nâng tay lên, Trảm Uyên liền bị một luồng linh khí bao lấy, kéo vào lòng bàn tay của hắn.
Trảm Uyên rõ ràng vô cùng không nguyện ý, thân kiếm run lên kịch liệt, kêu vù vù, dường như muốn thoát khỏi trói buộc của Lý Vãn Trần.
Bàn tay hắn hướng về phía trước, một sợi xích từ từ hiện lên, bay về phía Tạ Lâm Nghiễn, hắn nói: "Tự phong thần thức, phá vỡ kinh mạch, đeo gông cùm này lên."
"Các ngươi thật sự cho rằng như vậy có thể giam cầm ta sao?"
Xiềng xích bay tới trước người Tạ Lâm Nghiễn thì rơi trước mặt hắn, Lý Vãn Trần đứng yên, bình tĩnh nhìn hắn: "Đó là chuyện của bọn ta, không mượn ngươi bận tâm."
"Được." Tạ Lâm Nghiễn không chút do dự gật đầu.
Hắn cúi người ôm ngang Sở Nghiêu Nghiêu, chậm rãi đặt nàng ở một bên.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn chằm chằm Tạ Lâm Nghiễn.
Hắn muốn làm gì? Hắn muốn hi sinh bản thân cứu nàng sao?
Nàng cố gắng giãy giụa, nàng muốn nói toàn bộ âm mưu, trăm phương ngàn kế kia của Thánh Đạo Cung cho hắn biết, nhưng nàng không thể nói thành lời, chỉ có thể nhìn hắn lo lắng suông.
Nàng thở dồn dập, mồ hôi lạnh từ thái dương trượt xuống từng giọt.
Tạ Lâm Nghiễn nhìn thấu sự lo lắng trong mắt nàng, hắn đưa tay nhẹ nhàng sửa sang tóc của nàng, nói với nàng: "Không cần lo lắng cho ta."
Nói xong, hắn liền đứng dậy, bấm tay niệm thần chú, linh quang chợt loé trên đầu ngón tay bị hắn nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của mình.
Chỉ một thoáng, sắc mặt của hắn tái nhợt đi, nhưng động tác trên tay cũng không ngừng, lòng bàn tay hắn đặt trên tâm mạch, nhất luồng linh khí nghịch hành với linh khí của hắn lập tức vọt vào trong kinh mạch của hắn.
Xiềng xích trên mặt đất dường như nhận được chỉ dẫn, bay về phía hắn, nháy mắt quấn quanh người hắn, tiếp đó toả linh quang siết thật chặt.
Bên trên sinh ra từng dây móc, không chút lưu tình cắm phụp vào trong thịt hắn, trong nháy mắt từng vệt máu thấm ra từ y phục trắng như