Vu Quang hóa về nguyên hình là một thanh kiếm dài, lưỡi kiếm sắc bén ánh sắc lam hơi kỳ lạ.
Mạc Quân cầm thanh kiếm lên quan sát một chút.
Vu Quang cười nở mũi:
"Ha ha! Tiểu tử, ngươi thấy sao ? Trông lợi hại lắm đúng không ? Tất nhiên! Ta đường đường là đệ nhất thần khí hẳn hoi luôn mà lại!"
Mạc Quân cười như không cười, gân xanh có chút hơi nổi trên trán nói:
"Ừ, chắc cắt củ cải hợp lắm!"
Vu Quang nghe xong tí thì thổ huyết, gào thét trong lòng 'Bổn đại nhân không chấp tiểu hài tử!!!'.
Tuy rằng quả thực lúc đầu Mạc Quân đúng là có đánh giá rất tốt về thanh kiếm này nhưng mà ... nghe cái tên kia tự sướng thì liến chỉ muốn đập một phát cho hả dạ mà thôi.
Mà hắn cũng không hiểu từ lúc nào mà mình học cái kiểu nói đá xoáy này ?
Hình như hơi quen quen thì phải ? (Ngụy Lăng: Ách xì!!!)
Mạc Quân đang cố gắng nhớ lại thì Vu Quang lại bực mình kêu lên:
"Ngươi có muốn ra hay không đây ?!"
Mạc Quân giật mình luống cuống nói:
"A, à ừ!"
"Ngươi chỉ cần rót một chút linh lực rồi dùng hết sức chém ra phía trước là được rồi!"
Mạc Quân nghe theo hướng dẫn của hắn rồi chém một phát về phía trước thật mạnh.
Kết giới bắt đầu rạn nứt, vết nứt lan dần ra rồi vỡ.
Mạc Quân cứ thế ung dung vác Vu Quang đi.
Mạc Quân đi hết 2 ngày 3 đêm mới thoát ra khỏi khu rừng ở dưới vách núi đó.
Hắn đi bộ dọc men theo một con đường thì trên đường bỗng bắt gặp xe ngựa đang chở hàng hóa lên kinh thành nên đành bắt chuyện xin đi nhờ.
Đi nhờ thành công, Mạc Quân cũng thuận lợi lên tới kinh thành.
Hắn cũng đồng thời cúi người cảm ơn người đánh xe ngựa cho hắn đi nhờ (T/g: Ta cảm thấy Mạc Quân hồi nhỏ thật ngoan a! ̄v ̄
Ngụy Lăng: Hồi nhỏ thật khác biệt với bây giờ. =.=)
Mạc Quân xách Vu Quang bên hông đi ngó ngang xung quanh.
Đây là lần đâu tiên hắn lên kinh thành quả thật mới lạ với hắn.
Nơi này hoàn toàn khác biệt so với tiểu trấn hắn từng sống a!
Mạc Quân đang ngó ngàng xung quanh thì bỗng nhiên có tiếng reo hò kêu lên:
"Nhìn kìa! Là đệ tử của Thiên Cung đó!"
"Thật lợi hại a!"
"Không hổ là đệ nhất kiếm phái a! Phong thái khác hắn người thường!"
Mạc Quân thấy mọi người đang reo hò háo hức nhìn lên trời cũng không nhịn được ngẩng lên nhìn.
Trên trời đang có khoảng vài chục nam thanh nữ tú mặc một bộ thanh y giống nhau trông tiên cốt đạo mạo đang phi kiếm.
Không hiểu sao, khi hắn nhìn thấy bọn họ lại nghĩ đến một người
Nhớ đến bóng dáng của hắn
Chỉ tiếc ngày hôm đó, hắn mới chỉ nhìn thoáng qua trong giây lát
Ánh mắt đen huyền lạnh lẽo thoạt có chút tia ấm áp
Đôi môi mỏng bạc kia đang đang hơi khẽ cong lên như đang cười với mình vậy ...
Mạc Quân chợt nhớ đến hình ảnh đấy thì tim lại bắt đầu đập nhanh, cơ thể có chút hơi nóng lên.
"Thiên Cung kiếm phái à