Ngụy Lăng cố gắng lấy lại bình tĩnh tìm đường đi ra khỏi khu rừng.
Cơ mà ...
Một tiếng sau ...
Hai tiếng sau ...
Ba tiếng sau ...
Nửa ngày sau ...
Ngụy Lăng phát hiện ra một chuyện
Lạc rồi ! (T/g: Ngươi đùa ta đấy à ? Đi hết ngày rưỡi mới biết à ? =A=)
Đây là đâu ta ???
Hình như đây là cái cây lúc nãy ta vừa 'ngã' xuống thì phải ?
... Đi đâu bây giờ ?
Lúc đó, hệ thống không nhìn được cảnh tượng vị chủ nhân mới này loanh quanh mãi trong rừng bèn cất tiếng:
[Ma quân đại nhân, nếu ngài đi về phía Đông 750m nữa ngài sẽ đến một thị trấn.]
Ma quân: "À, được !"
Hệ thống: [... Đó là phía Tây mà ngài !]
Ma quân chỉ sang tay phải hỏi:
"Thế hướng này ?"
Hệ thống: [Đó là phía Nam !] (T/g: =A=)
Ngụy Lăng cuối cùng cũng an phận đi đúng đường như chỉ dẫn của hệ thống.
.
.
.
Gần đến thị trấn thì hệ thống nhắc nhở:
[Ma quân đại nhân, người thế giới này có hơi kỳ thị ma tu nên ta khuyên ngài nên đổi y phục với bỏ mặt nạ ra thì tốt hơn.]
Ngụy Lăng đáp nhẹ lại một tiếng:
"Ân."
Hắn lấy từ không gian chỉ của mình một bộ y phục màu lam nhạt khoác lên, bỏ mặt nạ ra đội đấu lạp lên.
Hệ thống ngạc nhiên nói:
[Ta không ngờ ma quân ngài lại có khuôn mặt như thế này đâu nha !]
Ngụy Lăng nhàn nhạt đáp lại:
" ... Di truyền từ cha."
Hệ thống bật mode hóng hớt:
[Hả hả, vụ gì vậy ? Kể ta với ?] (T/g: Ta ! Ta nữa !! >v
Ngụy Lăng cười đểu lại một cái:
"Cho ta 1000 điểm thì ta kể cho."
[A, ta nghĩ ngài nên đi tìm chỗ ở tạm trước đi ! Ba ngày sau hệ thống sẽ có nhiệm vụ cho ngài ! Hệ thống ta đi đây !] Hệ thống nói đi là đi luôn.
Ngụy Lăng: " ... "
Vậy là hệ thống đã bỏ mặc bạn nhỏ Ngụy Lăng giữa chốn xa lạ. (Hệ thống: Ngươi đừng nói ta vô trách nhiệm thế có được không ?
T/g: Ủa ? Thế bình thường ngươi không thế hả ?
Hệ thống: À, ta quên mất ! ( ̄▽ ̄)
Ma quân: =_= Hai tên các ngươi ... )
.
.
.
Vào thị trấn tập nập đúng phong cách kiểu tiên giới, ma quân đại nhân có cảm giác ... hơi lạc loài thì phải ?
Hắn đi loanh quanh thị trấn tìm nơi ở.
Hắn chọn khách điểm to nhất ở thị trấn này.
Tuy hắn thích mấy chỗ ít người hơn nhưng hắn lại chọn chỗ này.
Vì sao hả ?
Tất nhiên là ở đây dễ hóng ... à nhầm kiếm tin tức về thế giới này hơn rồi ! (T/g: Thành phần hóng hớt ! =)))))
Hắn bước vào khách điểm tới quầy yêu cầu một phòng thượng hạng.
Lão chưởng quầy nhìn hắn, soi từ trên xuống dưới rồi cuối cùng hân hoan tiếp đón:
"Vâng vâng ! khách quan, ngài có yêu cầu gì đặc biệt không ạ ?"
"Cho ta căn phòng ít bị ánh nắng chiếu vào nhất."
"Vâng ! Để ta sai tiểu nhị dẫn ngài lên !"
Sau khi tiểu nhị kia dẫn Ngụy Lăng lên, tiểu nhị khác tới chỗ lão chưởng quầy nhỏ giọng hỏi:
"Lão gia, vị khách kia có gì đặc biệt sao ?"
Đúng vậy, mọi người không nghe lầm đâu !
Lão chưởng quầy kia thực chất là lão chủ của khách điểm này tên là Hoàng Phủ Nhiên, là kẻ giàu có nhất thị trấn này.
Trong cốt truyện của 'Nghịch thiên ký', Hoàng Phủ Nhiên chính là kẻ nhận nam chính vào làm cho mình, cũng chính là kẻ khiến cho nam chính rơi xuống vực và nhặt được bàn tay vàng thần thánh.
Khi còn làm khất cái, nam chính có nhận một tiểu khất cái làm đệ mình.
Khi gặp được Hoàng Phủ Nhiên, lão nhận cả hai vào