Sau một hồi 'chật vật' từ dưới đất dậy, Ngụy Lăng ê ẩm toàn thân.
Hắn vươn tay duỗi người vài cái rồi bán tin bán nghi nhìn tay mình ...
Ngụy Lăng đi tới cạnh bàn trà, giơ tay lên, dùng toàn lực đập một cái xuống bàn trà gỗ!
"Bộp——!"
Ngụy Lăng ôm bàn tay đập vào bàn, khụy xuống.
A! Mẹ nó! Tay thật sự đau a!
Thật sự không phải mơ rồi! QAQ
Thật sự bị phong ấn rồi! QAQ
Giờ sống thế nào đây?
Một năm trời sống sao đây?
Giờ ra ngoài đường có khi một tên Luyện Khí kỳ cũng gϊếŧ như chơi luôn!
Hay về ma giới?
À mà thôi! Từ khi lên làm ma quân ở bên này, thấy cái luật 'Ma quân đại hội' gì gì đó 5 năm một lần rồi thi đấu vớ vẩn quá nên sửa thành 'Gϊếŧ được ma quân liền cho lên thành ma quân' rồi!
Giờ mà thì về là xác định lộ tuyến âm phủ thẳng tiến mà xuống mất! =v=
À phải rồi còn chuyện nữa!
Ngụy Lăng cấp bách gọi hệ thống:
"Này, cái vụ mà ba tháng về một lần có thể tạm hoãn cho đến khi nào hết cái phong ấn này được không?"
[Nha? Được! Nhưng làm sao vậy?]
"Ta đâu có điên mà về! Giờ về bị một lũ đuổi theo gϊếŧ còn chết nữa à?!"
[ ... Ngài gây thù chuốc oán gì ở bên đấy vậy?]
"À, chỉ là ... lỡ đi đập gϊếŧ vài người ấy mà ... " - Ngụy Lăng có một chút bối rối né tránh chủ đề
[Ha hả.] Ta không tin chỉ có vậy! (╯°□°)╯︵ ┻━┻
Ngụy Lăng mò mò tay áo, ống quần tìm đồ vật gì đó rồi móc ra từ ngực một chiếc nhẫn.
Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật may! Tưởng mất luôn rồi!
Cái không gian chỉ chứa cả cái gia sản của mấy ngàn năm tích góp (trấn lột) của bổn quân vẫn còn đây!
Ngụy Lăng vội vàng mở không gian chỉ ra, lôi ra được một tấm phù chú kỳ quái gì đó.
Hệ thống tò mò hỏi:
[Phù chú gì vậy?]
Ngụy Lăng nghe câu hỏi này liền nở mày nở mặt, tự hào nói:
"Đây là phù chú do bổn quân đích thân nghiên cứu. Dịch chuyển phù không cần sử dụng linh lực hay ma lực! Thoải mái chạy đủ khắp lục giới!"
[Thật sao?!] Hệ thống kinh ngạc
"Tất nhiên!" - Ngụy Lăng tự hào nói
[ ... ] Nghe có gì đó đáng nghi thiệt ...
Một lúc sau, bị hệ thống im lặng mà khinh bỉ, Ngụy Lăng chột dạ nói:
"Thực ra ... chỉ có thể tùy chọn được giới chứ không được chọn địa điểm. Nó ngẫu nhiên vứt ở đâu thì đành chịu thôi."
[ ... ] Ngài thực sự chắc muốn dùng chứ? =_=
Hiện tại mất đi ma lực để tự vệ, lại cầm theo cả cái gia tài này, Ngụy Lăng thực sự cảm thấy bản thân như cái hòm bảo vật biết đi vậy!
Hắn liền biến cái không gian chỉ này từ hình dạng chiếc nhẫn thành một tình xăm hoa văn đen trên cổ tay trái.
Hệ thống kinh ngạc:
[Ta tưởng ngươi bị phong ấn rồi cơ mà!]
Ngụy Lăng khinh thường:
"Quê mùa!"
[ ??? ] Hệ thống tội nghiệp không biết rút cục mình hỏi sai ở chỗ nào mà tự dưng bị ném cho một ánh mắt kinh thường. ╰(╯^╰)╯
Ngụy Lăng cầm phù chú, lẩm bẩm nhiệm gì đó, dừng một hồi suy nghĩ rồi nói:
"Phàm giới."
[Ma quân đại nhân, hiện giờ là ngài muốn đến phàm giới trốn sao?]
Ngụy Lăng lạnh lùng liếc hệ thống, ném cho nó đúng hai chữ:
"Câm miệng."
[ ... ] Mỗi ngày đều vật lộn với bá đạo vặn vẹo chủ nhân, cảm thấy bắt đầu có triệu chứng của bệnh thích tự ngược! Làm sao giờ? Cần on gấp! =v=
.
.
.
Ngụy Lăng mở mắt ra nhìn xung quanh.
Nơi nay đúng là nhân giới rồi nhưng mà ... Chỗ nào đây vậy?
Sao lại ở trong xe ngựa? Sao có lắm người vậy???
Mà sao ... ai cũng hôn mê bất tỉnh, tay bị trói đằng sau vậy?! =_=
Con mẹ nó! Đừng nói là chui nhầm vào ổ buôn người rồi nhá?! =A=
Thiếu niên ngồi bên cạnh hắn hơi rêи ɾỉ đau đớn tỉnh dậy.
Ngụy Lăng thấy vậy liền nhập vai người 'cũng' bị hại, hỏi han hắn:
"Ngươi tỉnh? Có sao không—"
Hắn đang định nói tiếp thì thiếu niên kia quay sang, hắn liền nghẹn họng nhận ra cái gì đó ...
Thiếu niên kia tuy y phục nghèo nàn, rách nát nhưng khuôn mặt thư sinh thanh tú, trắng trẻo. Cái loại miêu tả này khiến Ngụy Lăng không tài nào không liên tưởng đến ...tiểu quan(*)!
(*)Tiểu quan: Nam kỹ.
... Đừng nói đây là xe bán người vào kỹ viện nhá!
Ngụy Lăng có chút sợ hãi nhìn lại xung quanh.
Toàn bộ đều là nam nữ tầm độ 15 tuổi trở lên, khuôn mặt đều rất ...
Chết thật rồi!
Chẳng lẽ lần này bảo toàn được cái mạng này, cái thân xử nam này của bổn quân lại bị ... ="=
Ngụy Lăng còn chưa kịp nghĩ đến chuyện tiếp theo thì cửa xe ngựa liền mở toang ra.
Một lão nương quá độ tuổi trung niên, thân hình gầy gò, mặt dày một lớp trang điểm đậm, tay đeo vòng ngọc, cổ đeo vòng vàng, đứng cạnh là hai gã to con.
... Không phải nói nhiều, đây chính là tú bà trong truyền thuyết!
Tú bà nhìn lướt qua một loạt, ánh mắt đến Ngụy Lăng liền dừng, kinh hỉ ra lệnh:
"Đem hắn ra cho ta!"
Hai gã to con đứng cạnh liền gật đầu nghe theo, tiến tới mỗi tên xách một bên tay.
Ngụy Lăng: " ... " Bổn quân tự biết mình đẹp trai nhưng ... không muốn 'bị' khen dưới hình thức này! =_=
Ngụy Lăng dù có dãy dụa thế nào hiện giờ cũng đều vô dụng, bất lực bị lôi kéo vào kỹ viện.
Tú bà sai mấy tên tiểu quan khác vào thay quần áo, trang điểm chỉnh tề cho hắn.
... Một lúc sau, Ngụy Lăng mặc ngoại bào lam thêu cành trúc thanh nhã, áo bào trong suốt làm lộ trung y mỏng màu trắng bên trong. Tuy đơn giản như vậy mà lại tạo ra một loại cảm giác ... cấm dục nào đó thực khiến người nhảy bổ vào.
Tóc bị người ta buộc lên búi xuống rồi 'bị' cài thêm mấy cái trâm hoa tinh xảo. Phần tóc mái trước trán cố ý để lại để tạo cảm giác giống như tiên nhân hạ phàm. (Thím Nguyệt: Thực ra ta cũng không biết miêu tả chính xác như thế nào ... Có thể nói là gần giống kiểu tóc hai râu của Lam Vong Cơ! =))))
Cũng may là cái mặt không bị lôi ra tô son đánh phấn gì không thì Ngụy Lăng chắc chắn bất chấp mà nhảy lầu bỏ trốn!
Tú bà nhìn Ngụy Lăng hai mắt lóe sáng hình ngân lượng.
Ngụy Lăng: " ... "
Chắc