Ngụy Lăng đang vặn vẹo ở phía sau màn trướng, tú bà nhớ kỹ lời dặn của Ngụy Lăng, hào hùng lớn tiếng thông báo:
"Các vị đại nhân, chư vị công tử! Túy Xuân Phường chúng ta mới mời được một vị nhạc sư cầm nghệ vô cùng cao siêu. Mong các vị khách quan thưởng thức!"
Tú bà lui xuống phía dưới để lại Ngụy Lăng một mình trên khán đài.
Trên khán đài chỉ còn đúng một nam nhân dáng người thoạt nhìn vô cùng cân đối, thân mặc một lam bào thêu trúc trong suốt làm lộ trung y trắng tinh khôi, đôi tay thon thả đặt lên hắc cầm trước mặt làm nổi bật làm da trắng mịn.
Tuy bị màn trướng che khuôn mặt nhưng lại khiến mấy tên khách quan nổi hứng tò mò, hận không thể chạy lên kéo cái màn trướng chết tiệt kia xuống!
Dưới ánh nhìn như hổ đói của mấy tên khách quan, Ngụy Lăng bình tĩnh nói ngắn gọn:
"Tại hạ họ Mạc. Xin trổ chút tài mọn."
Ngụy Lăng bất quá nhấn mạnh hai chữ 'Tại hạ' này coi như là nhấn mạnh thân phận của hắn.
Tuy vậy nhưng trong lòng không ngừng chửi: Bổn quân là nhạc sư, đếch phải là tiểu quan đâu mấy tên trư hám sắc não tàn!
Cũng may là có màn trướng che chắn nên không ai thấy rõ ánh mắt đầy khinh bỉ của Ngụy Lăng.
Cái đám tạp nham dưới kia liệu có đủ thông minh để hiểu câu này không, Ngụy Lăng mặc kệ!
Đầu ngón tay thanh mảnh liền nhẹ nhàng đặt lên dây đàn, lông mi hơi rũ xuống như cánh hồ điệp, ánh mắt trầm lặng dần.
Tiếng cầm vừa cất, mọi người liền không khỏi run rẩy lạnh buốt tới sống lưng!
Ngụy Lăng đánh được phân nửa mới nhớ ra: Chết mẹ! Quen tay!
Nhìn xung quanh im lặng, hầu như đã co ro gục hết xuống bàn, Ngụy Lăng mới lặng lẽ thu liễm, giả vờ như cái gì cũng chưa từng làm.
Hệ thống: [ ... ] Ha hả =v=
Ngụy Lăng nghĩ: Thôi kệ đi, cứ coi như là cảnh báo cho bọn chúng biết không nên đụng chạm vào vào mình vậy.
Hệ thống: [ ... ] Không hiểu sao bổn hệ thống lại có cảm giác là cố ý ...
... Sau ngày hôm đó, khắp giang hồ đồn thổi rằng: Có một tuyệt thế cao thủ gọi là Mạc tiên sinh trú ở Tuý Xuân Phường làm nhạc sư. Võ công cao cường, chỉ cần gảy đàn cũng đủ khiến vạn người chết.
Dung mạo thật của vị Mạc tiên sinh này vô cùng thần bí, chưa ai từng nhìn thấy. Nghe nói là những kẻ từng nhìn đã chết rồi!
Ngụy Lăng bày tỏ: " ... "
Thiên hạ đồn tiếp: Nghe nói vị Mạc tiên sinh này có quá khứ vô cùng đau thương. Cho nên bây giờ mới lui về ở ẩn an ổn làm một nhạc sư trong tú phường lầu xanh.
Ngụy Lăng: " ... "
Không biết ở đây ra có mấy tên sĩ tử rảnh đời ngồi viết mấy quyển sách gọi là "Giai thoại (câu chuyện) cô độc (cẩu huyết) của Mạc tiên sư", "Cố sự thoại thuyết ở Tuý Xuân Phường", ...
Các vị công tử sau khi đọc xong: "Mạc tiên sinh quả đúng là người trọng tình trọng nghĩa! Xứng đáng làm đại trượng phu chính nhân quân tử!"
Các vị cô nương ngồi khóc sướt mướt: "Nếu như có thể lấy được một nam nhân như thế này, chuyện gì ta cũng làm!"
Thư sinh, thi sĩ hào hứng cầm giấy bút: "Chúng ta mau tới Tuý Xuân Phường gặp vị Mạc tiên sinh này!"
Ngụy Lăng: " ...