"Ngươi cút sang một bên cho ta!" Ngụy Lăng miễn cưỡng xoay eo, đá lên cái tên bám trên người mình.
Mạc Quân nghiêng người tránh cú đá của y, tay buông ra không bám nữa.
Trên lưng không thấy nặng nữa, Ngụy Lăng liền đầu tiên là sờ phía sau lưng, thở phào nhẹ nhõm:
Thật may! Không gãy!
Thật sự nếu để một tên tiểu tử nhào vào mà gãy cột sống thì mặt mũi tuyệt đối không còn!
Ngày trước, một đấu với trăm ngàn vạn địch cũng chỉ bị xầy xước da thịt, không có gãy xương. Thiên lôi đánh xuống cũng không xi nhê. Đến đi đường bị trúng thiên lôi của một tên tu tiên chính đạo đánh vào còn không chết!
... Chung chung là bị kẻ mạnh đánh thiếu sống thiếu chết còn đỡ nhục hơn bị một thằng nhóc Trúc Cơ nhảy vào mà gãy đôi lưng vẫn tốt hơn!
Ngụy Lăng lưng đau đứng dậy, giả bộ như không bị gì cả, phủi phủi quần áo.
Tay chạm vào một vùng áo bào ẩm ướt liền biểu cảm ghét bỏ trừng Mạc Quân.
Mạc Quân vẫn tiếp tục đóng tiếp vai diễn thiếu niên ngây thơ, trong sáng, 'ngây ngô' nhìn.
Ngụy Lăng: " ... "
Nếu như ... Cái tên này không phải là nam chính đại nhân ngựa đực nghịch thiên đến biếи ŧɦái, e rằng giờ ta đã lạy xuống hô to 'Sư phụ' mất! (Lão sư phụ: Thối tiểu tử! Thế ta là cái gì của ngươi hả?! ="=)
Ngụy Lăng đau đầu xoa trán.
"Đi theo ta." - Ngụy Lăng đành miễn cưỡng ôm eo, cúi lưng mà dẫn tử địch về phòng mình
Mạc Quân ngoan ngoãn không một lời hai lời đi theo sau Ngụy Lăng.
Hắn thấy dáng đi Ngụy Lăng có chút ... chật vật liền cảm thấy hơi áy náy, vươn tay ra ...
"Chát!" Ngụy Lăng đánh văng tay hắn ra
"Đừng chạm vào ta!" - Ngụy Lăng tâm tình không tốt trừng y
Lời vừa khỏi miệng, Ngụy Lăng thấy có gì sai sai ... Nghe sao có cảm giống như kiểu 'Phi lễ!' của mấy tiểu thư đài các thế nhỉ? ...
Ngụy Lăng: " ... "
"Y phục của ta ngươi làm ướt nhớ phải trả! Không cho khất nợ!" Ừ, chắc thế này là đủ cứu chữa nhỉ?
Mạc Quân ngơ ngác một lúc rồi ôn nhu cười, ánh mắt đầy sủng nịch:
"Ta không khất nợ ngươi đâu."
Ngụy Lăng: " ... "
Tuy không muốn thừa nhận nhưng ... thành thật, giá trị nhan sắc của tên này cao thật. =v=
Mà ... nhan sắc 'lam nhan hoạ thuỷ' kiểu này có nhất thiết phải vào lúc này, ở đây, trước mặt ta vậy không? =v=
Sao tự dưng ở đây lại có mùi giảo cơ nồng nặc vậy? =v=
Đại ca này, ta biết ta đẹp trai nhưng ngươi muốn chơi cơ hữu thì đừng đến tìm ta, ta cự tuyệt! =A=
... Ngụy Lăng càng nghĩ tiếp lại càng nổi sẩn da gà. Cước bộ cũng càng có một chút nhanh hơn. Bất quá, trên mặt cũng không biểu lộ quả nhiều.
Mạc Quân giả vờ như không phát hiện ra biến hoá gì của hắn, trên mặt vẫn giữ nét cười đi theo sau hắn.
.
.
.
Ngụy Lăng dẫn Mạc Quân vào phòng