*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Ông chủ, tôi đã điều tra được danh tính của cô ta!
Một người đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen, nói chung là đen từ đầu tới cuối cung kính cúi gập người về phía trước. Mà trước mặt anh ta là người đàn ông đã nói chuyện với Cố Trì trong khách sạn Phồn Hoa lúc trước. Người đàn ông đó ngồi vắt chéo chân trên ghế, trên người toát ra một loại khí chất trầm tĩnh lạ thường. Người đàn ông trên tay kẹp một điếu thuốc lá giữa ngón trỏ và ngón giữa, tao nhã đưa lên miệng rít một hơi dài, sau đó phà ra một làn khói trắng mờ ảo, làn khói vừa vặn che đi biểu cảm trên khuôn mặt kia, anh ta cất giọng nội liễm
- Thế nào?
Người đàn ông đang cúi người biết anh ta phải báo cáo toàn bộ sự việc nên đứng thẳng lưng trở lại, nghiêm túc mở miệng
- Con gái út Lăng gia - Lăng Thẩm Nguyệt quả thật còn sống, hơn nữa cuộc sống có vẻ vô cùng tốt! Chỉ là tôi thấy chuyện này có phần kỳ lạ, lúc trước tôi đã cố hết sức thăm dò nhưng một chút tin tức cũng không có, nhưng hôm nay bất ngờ lại tìm ra danh tính hiện tại của cô ta rất dễ dàng, quả thật là kinh hỷ bất ngờ!
Tiếp đó anh ta mang lai lịch của Lăng Thẩm Nguyệt đã điều tra được, toàn bộ nói ra.
Người đàn ông ngồi trên ghế trầm ngâm một lát, anh ta thả điếu thuốc còn cháy dở xuống đất, tiếp đó dùng chân giẫm lên, nghiền nát.
Người đàn ông vest đen tinh ý nhìn thấy hành động đó, ngầm hiểu ý, "rõ" một tiếng, cúi đầu lui ra ngoài.
Người đàn ông ngồi trên ghế đen híp mắt, trong mắt ánh lên sắc lạnh đầy sát khí.
Trì, anh đừng trách tôi không thông báo mà tự tiện hành động. Tôi biết anh sẽ không đồng ý để tôi động tới người phụ nữ đó nhưng mà Trì, xin lỗi, cô ta là họa đối với anh nên phải diệt...
_________________________________________
- Mẹ không đi ạ?
Hạ phu nhân cười dịu dàng nhìn về Hạ Tích Tích đang được người hầu trang điểm. Bà nhẹ lắc đầu
- Mẹ không muốn tới đó!
Bà đi tới cầm tay Hạ Tích Tích lên, vỗ nhẹ
- Đừng lo lắng, con đi với ba con cơ mà!
Hạ Tích Tích vốn tính mè nheo nhưng nghe vậy cũng miễn cưỡng gật đầu, sắc mặt cô hơi nặng nề, gượng cười
- Vâng ạ!
Trang điểm, chải tóc, khoát lên mình bộ váy trắng đính pha lê, có thể nói Hạ Tích Tích vốn dĩ đã có dung mạo sắc sảo, hôm nay càng thêm phá lệ lộng lẫy, tuyệt đối chính là bậc mỹ nhân người gặp người mê, hoa gặp hoa nở trong truyền thuyết. Cô đứng trước chiếc xe hơi đen tuyền sáng bóng ánh lên vẻ sang trọng, vệ sĩ đã đứng mở cửa sẵn đợi cô. Hạ Tích Tích cụp mắt che đi một tia sáng lạnh vừa xẹt qua dưới đáy mắt, sau đó cô ngước mặt lên, bĩu môi, trưng ra vẻ mặt khó chịu nhìn chiếc xe
- Có thể đổi xe không? Tốt nhất là loại dễ lái ấy, chiếc xe này dài như vậy, thật rườm rà!
Vệ sĩ khó xử
- Cái này...
- Vậy thì đổi đi!
Phía sau Hạ Tích Tích vang lên giọng cưng chiều của ba Hạ. Cô quay lại, nở nụ cười, cong cong khoé mắt đầy đáng yêu, vui vẻ nói
- Quả nhiên ba vẫn thương Tích Tích nhất!
Cô chạy lại, ôm cánh tay ba Hạ. Ông có vẻ cao hứng, cười ha ha, gõ nhẹ vào trán cô
- Tiểu bướng bỉnh, ha ha ha.
Vệ sĩ đổi lại xe, lần này là một chiếc xe trắng đơn giản nhưng cũng không phải kém phần thanh nhã. Lần này Hạ Tích Tích không có gì dị nghị, cùng ba Hạ lên xe, xuất phát đi đến bữa tiệc đính hôn của Cố gia.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường tối, đèn xe chiếu sáng cả một đoạn dài, trên đường đang yên tĩnh, thậm chí cũng không nghe thấy tiếng người, thế nhưng bất ngờ, tiếng súng vang lên từ phía sau, chỉ mới nghe tiếng nhưng cửa kính sau của xe này đã bị bắn nứt ra tạo thành một lỗ, vết nứt lan rộng thành hình tròn nhưng đạn cũng không hoàn toàn có thể bắn nát nó. Tài xế hoảng loạn bẻ lái làm chiếc xe trắng nổi bật trong đêm quẹo lệch sang một bên, rẽ hướng lao đi lung tung. Nhưng không vì vậy mà tiếng súng phía sau chịu buông tha, nó vẫn vang lên liên tiếp, mục tiêu tất nhiên là chiếc xe trắng này. Tuy việc chạy lung tung đã làm nhiễu đường đạn của đối phương khiến chúng không thể bắn chính xác nhưng cứ tiếp tục như thế này, không sớm thì muộn chúng sẽ đuổi kịp ta, lúc đó mới chính là lúc nguy hiểm nhất.
Ba Hạ ôm chặt Hạ Tích Tích trong lòng, định lên tiếng an ủi con gái để cô bình tĩnh hơn thì bụp một tiếng, sau gáy nhói lên một cái, trước mắt ông tối sầm và ngã xuống.
Tài xế cực kì sợ hãi tua bánh lái, tất nhiên không để ý phía sau như thế nào, và bụp một tiếng, ông ta cũng ngất lịm. Tử Tuyết Vi lạnh lùng nhấc cổ áo phía sau gáy ông ta lên, nhẹ nhàng ném sang phía ghế phó lái. Bản thân cô leo vào buồng lái, đôi tay chuyên nghiệp điều khiển vô lăng, đạp ga, khiến chiếc xe đang nghiêng nghiêng ngã ngã quẹo trái quẹo phải giành được quyền kiểm soát trở lại. Cô đạp ga, tăng tốc, chiếc xe trắng xé gió chạy như bay về phía trước. Tiếng súng vang lên không ngớt, trong đó, một viên đạn xuyên qua lớp kính sau đã nứt ra, chui thẳng vào xe, dùng một tốc độ mắt thường không thể theo kịp hướng thẳng đến ghế lái, vị trí vừa vặn ngay giữa đầu của Tử Tuyết Vi, tất cả như một bộ phim quay chậm, viên đạn gạt không khí đặc quánh ra hai bên mà vút lên...
Tử Tuyết Vi nở nụ cười mê người, cô híp mắt đầy nguy hiểm, môi hồng quyến rũ phun ra hai chữ
- Ngây thơ!
Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu, viên đạn xuyên qua ghế lái tiếp tục bay về phía trước, ghim chặt vào tấm kính khiến nó nứt toác, tuy vậy, nó vẫn chưa vỡ hoàn toàn, mọi chuyện diễn ra chỉ trong một giây, nhanh đến mức người bình thường không biết chuyện gì đã xảy ra, tất nhiên đó là người bình thường...Mà cái ghế lái, vị trí đặt đầu của Tử Tuyết Vi lúc nãy bị thủng một lỗ to vài milimét, có thể tưởng tượng được, nếu lúc nãy người ngồi đó là ông tài xế kia hoặc ai đó mà không phải Tử Tuyết Vi thì chắc chắc chết không thể nghi ngờ, hơn nữa còn không biết vì sao mình chết, bởi không ai có thể theo kịp tốc độ của Tử Tuyết Vi cả, chỉ có cô mới thấy rõ, nghe rõ động tĩnh và quỹ đạo bay của viên đạn để tránh mà thôi. Rất rõ ràng, cô không phải người bình thường, cô tiếp tục nhấn ga, tăng tốc không một chút nao núng, bình tĩnh đến mức đáng sợ giữa làn mưa đạn của tử thần liên tục phóng tới...
Dần dần xuất hiện bóng dáng của những chiếc xe phía sau, bọn chúng sợ cô bắn trả nên không dám mở đèn pha, chỉ nghe theo tiếng động cơ xe của cô mà đuổi theo, cũng vì quá tối mà không thể nhắm bắn nên không một viên đạn nào bắn trúng Tử Tuyết Vi nữa, thấy cô tăng tốc,
bọn chúng cũng nhanh chóng tăng tốc đuổi theo. Qua gương chiếu hậu chỉ thấy Tử Tuyết Vi nở nụ cười lạnh lẽo, tăng tốc độ tối đa, lúc nãy Tử Tuyết Vi đã tắt đèn xe, phía trước giờ chính là một màu đen tối không hề thấy bất cứ thứ gì trong màn đêm u ám đó, nhưng cô vẫn tăng tốc, trên môi một mực nở nụ cười.
Đột nhiên, đám người trong xe phía sau không còn nghe tiếng động cơ nữa, ngay cả bóng trắng của chiếc xe cũng biến mất, cứ như vừa mới bốc hơi vậy. Bọn chúng hoảng sợ dừng lại, năm tên áo đen với mười con mắt bao quát quan sát xung quanh, nhưng mà quả thực không hề thấy chiếc xe của Tử Tuyết Vi đâu nữa khiến bọn chúng thấp thỏm không thôi, càng cẩn thận căng mắt mà nhìn. Một chiếc xe to như vậy không thể nào nói biến mất là biến mất được. Có một tên trong đó la lên
- Mẹ kiếp! Bật đèn xe lên! Nhất định phải tìm ra rồi giết chết bọn chúng nếu không tụi mình sẽ thảm đấy!
Một tên đáp lời, liền mở cửa leo lên xe chuẩn bị bật đèn. Một cơn gió thổi qua mang theo mùi chết chóc...
Đợi mãi mà mọi thứ vẫn tối đen như mực, tên thủ lĩnh bực bội hét lên thúc giục
- Mày làm gì lề mề thế hả? Bật đèn xe nhanh lên!
Trong không khí âm u, một giọng nói tà mị pha chút trẻ con vang lên
- Tiếc quá nha, anh ta chết mất tiêu rồi thì làm sao bật đèn được!
Bốn tên còn lại giật bắn người, giơ súng lên bắn liên hồi về phía phát ra giọng nói. Bắn đến lúc tay chân mất cảm giác mới dừng lại thở hồng hộc, mồ hôi thi nhau đổ xuống.
- Tình người bạc bẽo thật nha, huynh đệ của mình mà cũng bắn không chần chừ luôn cơ!
Tiếng nói đó lại vang lên, tiếp theo là tiếng cười khúc khích khiến bốn tên kia đơ người.
- Không biết sao? Ta bật đèn lên cho các ngươi xem nhé!
Giọng nói vừa dứt, đèn pha ô tô được bật lên, nương theo ánh sáng hắt qua, bốn người vừa nhìn liền cảm thấy lạnh cóng cả gáy. Tên lúc nãy xung phong đi bật đèn xe người đầy máu nằm dưới đất, khắp người vết đạn bắn lỗ chỗ như tổ ong, hiển nhiên là toàn bộ chỗ đạn mà bốn tên kia bắn, tên này đều lãnh hết. Máu chảy ồ ạt thành một dòng, theo tình hình này thì có vẻ máu sẽ rất nhanh mà chảy cạn, nhưng đáng sợ nhất là biểu cảm của tên này, nó pha giữa kinh ngạc, hoảng sợ, đau đớn, kinh hoàng, tất cả sắc thái tiêu cực đều tụ về đây, mắt anh ta trợn to như không thể tin được hoặc đã thấy cái gì đó khủng khiếp, chết không nhắm mắt... Bốn tên kia rùng mình, có kẻ còn cúi xuống nôn khan, không phải vì ghê tởm xác chết, bọn chúng giết người như ngóe thì có gì mà phải sợ, những xác chết đáng sợ hơn nữa chúng cũng gặp qua, bọn chúng nôn là vì sợ hãi, một mùi tử khí đang bao trùm bọn chúng, thần chết chỉ chực chờ mà nuốt lấy linh hồn chúng thôi.
- Sao? Tiếp theo là ai nào?
Không đợi bọn chúng kinh hoàng tỉnh táo lại, giọng nói của Tử Tuyết Vi lại một lần nữa vang lên. Bốn tên lập tức giơ súng ngắm về phía phát ra giọng nói, điên cuồng nã đạn lần nữa, lần này bọn chúng không thể duy trì tỉnh táo nữa, tay run lên vì sợ hãi, gào thét đầy tuyệt vọng.
Đột nhiên, một tên trong đó tái mặt, run giọng
- Đại ca, Lỗ Hiệp biến mất rồi!
Hai tên còn lại quay phắt qua nhìn, quả thật chỉ còn ba người. Tiếp theo, gã tên Lỗ Hiệp từ trên trời rơi xuống, nằm úp sắp, máu chảy lênh láng từ dưới đủ thấy gã ta đã chết rồi. Tên thủ lĩnh giơ chân đá khiến gã ta lật người lại, cả ba tên đều tái mặt, một tên còn té xuống rồi run rẩy hoảng loạn lùi lại phía sau. Chỉ thấy Lỗ Hiệp ngực trái bị khoét một lỗ lớn, hiển nhiên tim trong lồng ngực cũng lộ ra ngoài nhưng vấn đề ở đây là...nó đã bị bóp nát, xẹp xuống như một quả bóng xì hơi.
- Tiếc quá, hết thời gian vui chơi rồi! Ta phải quay về, nếu không sẽ trễ màn kịch bỏ công sắp đặt bao lâu mất! Thế nhé, bái bai!
Giọng nói vừa dứt, chỗ đó cũng vang lên tiếng tích tắc đếm giờ, ba tên vừa nghe liền run lên, bọn họ biết đây là tiếng gì. Bom hẹn giờ!
Cả ba nhanh chóng leo lên xe, nhanh chóng nổ máy, điên cuồng nhấn chân ga, tiềm thức chỉ muốn rời khỏi chốn địa ngục này càng nhanh càng tốt.
Tử Tuyết Vi ngồi trên ghế lái, tay đeo lên kính râm rồi gác lên cửa xe, mỉm cười. Với thị lực của cô, tất nhiên thấy rõ trong đêm tối ba tên kia đang làm gì.
Ngu ngốc, bom cô gài ở trên xe, nếu xuống chạy bộ may ra còn thoát... Tất nhiên điều kiện tiên quyết là phải có tốc độ nhanh hơn cả đạn bắn
Tử Tuyết Vi cầm lên bộ đàm ở ngăn xe, bấm một cái rồi đưa lên gần khóe miệng đang nhếch.
Bên kia, trong khi ba tên còn lại vã mồ hôi muốn chạy thoát, bất ngờ bộ đàm trong ngăn xe vang lên tiếng rè rè, tiếp theo là giọng nói giống âm hồn khiến bọn họ lạnh gáy, nổi cả da gà đến tận đầu ngón chân lại vang lên
- Này, mấy người kiếp sau có đầu thai thì đừng làm sát thủ nữa, chuyển sang nghề chăn bò đi nhé!
Trong khi cả ba tên chẳng hiểu chi thì cô đã bấm nút tắt bộ đàm, nụ cười của Tử Tuyết Vi càng sâu.
BÙM!!!
Từ phía xa, một biển lửa bùng lên phát ra tiếng động chói tai, đến ngay cả Tử Tuyết Vi đã ở một khoảng cách khá xa nhưng sóng chấn động sau khi bom nổ vẫn lan tới đây. Cơn gió mang theo hơi nóng cùng những mảnh vụn đang cháy dở bay đầy trời. Kính râm của Tử Tuyết Vi ánh lên sắc cam đỏ khiến nụ cười trên mặt cô càng thêm mĩ lệ đến rợn người.
[ Ký chủ, cô vẫn nên đeo "hoa tai diễn xuất" vào đi, tính cách kết hợp giữa cô và nguyên chủ thật là quái! ]
Nói trắng ra là cực kỳ đáng sợ. Hệ thống tỏ vẻ nó sợ hãi. Người đâu mau mau tới giải cứu bổn hệ thống!!
Lâu lắm rồi ad chưa ra chương, xin lỗi mọi người!! I love you ❤