*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tử Tuyết Vi vốn dĩ cảm nhận được bản thân nằm trên chăn ấm nệm êm nên tính nằm "hôn mê" rồi ngủ luôn, mấy ngày nay vì bận một số chuyện của nhiệm vụ nên thần trí luôn không được thư thái, cô muốn thoải mái thư giãn một chút.
Nhưng...đó là chuyện khi không có ai làm phiền cô!
Do tư thế nằm nghiêng một bên của cô nên cánh tay rắn chắc của người nọ vòng qua ôm chặt eo cô, quá đáng hơn là người nọ nâng đầu gác cằm lên hõm cổ cô, hơi thở nóng rực trực tiếp thổi vào tai cô, thỉnh thoảng cọ cọ dụi dụi rồi ngậm cắn vành tai, tiếp theo day nhẹ rồi dùng đầu lưỡi liếm một cái.
Tử Tuyết Vi buồn bực, muốn theo thói quen nhếch môi nhưng nghĩ đến hoàn cảnh không thích hợp liền nghẹn lại.
Con hàng nào vô sỉ thế? Lợi dụng lúc cô hôn mê ăn trộm đậu hũ, tuy rằng đây là cơ thể của Hạ Tích Tích nhưng cô vẫn thấy rất phiền, cô rất ghét động chạm da thịt trừ phi là bất đắc dĩ.
Không biết người nọ có phát hiện ra cô đã tỉnh chưa nhưng mãi mà không dừng lại động tác, còn thành kính hôn hôn từ cổ xuống một bên vai. Đến bây giờ cô có muốn xem như chó liếm cũng không được rồi. Tử Tuyết Vi đưa lòng bàn tay đẩy mặt người nọ ra, tưởng rằng người ta sẽ chột dạ mà an phận rời đi. Nhưng không!
Người nọ há miệng liếm lòng bàn tay cô...
Liếm lòng bàn tay...
Lòng bàn tay...
Đang định nỗi bão, một tiếng "rắc" không hợp cảnh tìm thời vang lên hấp dẫn sự chú ý của cô cùng người nọ
Cô giơ cổ tay, phát hiện vòng ngọc cô luôn đeo bên người vỡ nát thành hai, rơi xuống đệm. Tiếng người nọ khàn khàn trầm thấp truyền đến, pha trong đó một tia gợi cảm cuốn hút đầy nam tính
- Làm sao vậy?
Tử Tuyết Vi nhíu mày, đẩy người nọ ra ngồi dậy, cầm hai vòng ngọc bị vỡ lên xem xét
Tại sao lại vỡ? Không lực tác động, vòng tay lại làm bằng ngọc thật, nói vỡ là vỡ sao?
Từ phía sau, Cố Trì híp mắt lười biếng tiếp tục ghé đầu lên vai cô, hai tay vòng ra trước ôm chặt cái eo mảnh khảnh mềm mại của cô. Hắn thoải mái nhắm mắt hưởng thụ, tham lam hít sâu một hơi, ghi khắc mùi hương của cô vào tâm can, thật lâu sau mới thở ra
Xúc cảm thật tốt! Thơm thơm mềm mềm làm hắn thật không nỡ buông tay, lại muốn thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này, muốn đời đời kiếp kiếp bên cạnh cô như bây giờ.
Tử Tuyết Vi thả hai mảnh vòng tay xuống, cũng không dám dùng tay đẩy mặt hắn nữa, không khéo hắn ta lại ăn luôn tay cô nên chỉ còn cách ráng sức gỡ hai cánh tay như kìm sắt trước bụng mình ra. Một lúc sau, người thở hì hà hì hục như trâu húc lại là cô. Cố Trì cọ mặt cô, gương mặt đẹp trai toát ra vẻ nhu hòa, giọng nói dịu dàng
- Mệt sao?
Tử Tuyết Vi suýt nữa không duy trì được hình tượng mà muốn tát chết hắn. Vì ai? Vì ai hả?
Cô tức giận hít vào, thở ra, rồi lại hít vào, thở ra. Cuối cùng khóe môi cong thành một nụ cười lạnh, giọng nói mang theo ngữ điệu châm chọc
- A? Ngài Cố đây chơi trò tình ái đã đủ chưa? Bây giờ có thể thả tôi ra chứ?
"Hoa tai diễn xuất" bị lột đi rồi, cô chỉ có thể tự thân vận động thôi.
Hệ thống bay bay trên không trung vừa nhìn liền hài lòng gật gật đầu
Kỹ năng diễn xuất của ký chủ nhà mình lại nâng thêm một tầng cao mới, có lẽ mấy thế giới sau cũng không cần đạo cụ diễn xuất nữa. Sau đó nó lại nhìn nhìn vòng tay bị vỡ đôi, chột dạ di chuyển thân hình béo ú đi chỗ khác, không dám ngó mắt tới nữa.
Cố Trì mím môi, nới lỏng tay, ngay khi Tử Tuyết Vi tưởng đã thoát khỏi long trảo của hắn liền bị người ta kéo tay, lật người, hắn xoay người đè lên cô, khoảng cách hai người gần đến nỗi có thể nghe thấy nhịp đập cùng hơi thở của đối phương. Cố Trì nhìn thật sâu thật lâu vào con ngươi của Tử Tuyết Vi, chỉ thấy trong đó một màu đen sẫm, không có cảm xúc nào khác ngoại trừ sự chán ghét cùng thù hận bị cô giấu nơi đáy mắt khi đối mặt với hắn. Cố Trì hoảng sợ dùng bàn tay che đi đôi mắt của cô, trong mắt toát ra sự đau thương khổ sở, tiếng nói cất lên đầy ưu thương và hèn mọn giống như cầu xin
- Đừng nhìn anh như vậy!
Hắn dựa trán vào bàn tay đang che mắt cô, thấp thoáng còn có thể thấy hốc mắt hắn hơi phiếm đỏ. Trái tim vốn đã hóa đá lại bị cô làm tan chảy, cũng là vì cô mà đau đớn như bị bóp nghẹt
Hắn nhớ, ngày đầu tiên gặp được cô, khi nhìn vào đôi mắt kia, hắn như thấy được cả dải ngân hà, những vì sao lấp lánh chiếu rực cả một góc trời tựa như thắp sáng cả thế giới khiến hắn như si như say chìm đắm, ánh mắt hồn nhiên, vô cùng thiên chân tựa như một đứa bé thuần khiết chưa bao giờ dính phải bụi bẩn nơi thế gian. Hắn tự hỏi rằng, tại sao trên trần gian nhơ bẩn này lại có một đôi mắt trong trẻo và ngây thơ đến thế. Thậm chí, hắn còn nảy sinh ra dục vọng chiếm hữu cô, bảo vệ đôi mắt sạch sẽ kia không bị nhuốm bẩn nơi trần tục.
Hiện giờ thì sao? Cô nhìn hắn với ánh mắt đầy hận thù, trong con ngươi đen thẳm không có tí ánh sáng, không chút cảm xúc, chỉ còn sự chán ghét sâu sắc lan tràn mãi tới điểm cuối cùng
Không, cô không nên nhìn hắn như vậy, hai ta không nên như vậy!
Giọng nói lành lạnh của cô như đang mỉa mai hắn, cũng tựa như một con dao sắc nhọn đâm hàng ngàn nhát vào trái tim hắn, đau đớn đến nghẹt thở
- Đừng nhìn anh như vậy? Không nhìn như vậy thì nhìn như thế nào? Chẳng lẽ anh muốn đem ánh mắt thiện cảm sùng bái đối với người giết chết gia đình của anh? Nực cười!
Thân hình Cố Trì cứng ngắc một lúc, giọng nói vừa bi thương vừa tủi thân lên tiếng
- Anh không làm gì người thân của em hết, anh không...
Tử Tuyết Vi gỡ tay hắn ra, lạnh lùng nhìn thẳng hắn, ánh mắt của cô khiến Cố Trì đau đớn như vạn tiễn xuyên tim, hơi thở không tự giác loạn lên, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực. Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó! Đừng nhìn anh như vậy!
Cố Trì lại phủ lên mắt cô lần nữa, hắn chịu không được khi bị cô nhìn như vậy, Tử Tuyết Vi lười gỡ, cũng kệ hắn, bắt đầu bật chế độ so deep
- Đừng làm như các người vô tội lắm! Người không có tội là Hạ gia! Người mà Cố gia các anh muốn giết là tôi, người mà các anh chướng mắt là tôi, chẳng một xu quan hệ với Hạ gia! Vì sao? Vì sao còn muốn ra tay với họ? Rốt cuộc có còn công
lý hay không?! Các người có còn tính người hay không? Lương tâm các người bị chó gặm rồi sao? Anh nói đi, nói đi chứ!
Càng nói cô càng tăng thêm âm lượng, đến câu cuối gần như là hét lên.
Cảm nhận nước mắt nóng hổi nơi lòng bàn tay, Cố Trì giống như là bị bỏng, vội bỏ tay ra, trông thấy vành mắt cô đỏ hoe, trên mi còn vương nước ướt nhẹp liền nhận ra là cô đang khóc, hắn đau lòng vô cùng, luống cuống tay chân khẽ lau khô nước mắt cho cô, thái độ ôn nhu che chở giống như người trước mặt là cả thế giới đối với hắn.
Tử Tuyết Vi đẩy đẩy hắn, hắn cũng thuận theo mà rời khỏi người cô, rất sợ cô sẽ lại khóc tiếp, Tử Tuyết Vi tự do, lập tức bật dậy lấy tay dụi dụi mắt.
Nhiều lần Cố Trì muốn thử ôm người vào lòng đều bị cô cự tuyệt đẩy ra, hắn bất đắc dĩ ngồi bên cạnh ôn nhu nhỏ nhẹ.
Hệ thống nếu có tay cũng sẽ điên cuồng nhiệt liệt mà vỗ, thiếu điều gào to "Cố lên nào ký chủ, mai sau bổn hệ thống sẽ dẫn cô đi giựt giải Oscar! "
Đột nhiên, ánh mắt Cố Trì lạnh lẽo bắn thẳng tới hệ thống khiến nó đứng hình. Ánh mắt kia tàn độc tới mức hệ thống không có thực thể cũng sợ tới run người, không tự chủ được liền trốn vào không gian hệ thống
Đáng sợ! Đáng sợ quá! Bổn bảo bảo bị nhìn thấy rồi? Không thể nào! Ở thế giới nhiệm vụ, ngoài ký chủ ra thì không có sinh vật nào có thể cảm nhận được tồn tại của hệ thống nó, vì sao nam nhân kia lại thấy được? Trùng hợp? Vậy tại sao ánh mắt kia lại nhìn chính xác vị trí của nó đến thế?
Nhắc lại ánh mắt lúc nãy của Cố Trì, hệ thống gần như phát run. Không nghĩ nữa! Thế giới này thật đáng sợ, bổn hệ thống muốn bay về hành tinh của mình! (Ai giấu đĩa bay của hệ thống thì mau trả đi chứ bệnh nặng quá rồi =)))
Cố Trì lúng túng dỗ dành người yêu, cuối cùng đưa bàn tay mềm mại không xương của cô áp lên má mình, ánh mắt chân thành tha thiết như muốn hòa tan bóng hình kia, âm thanh đặc biệt nghiêm túc lại thâm tình
- Em có thể hận anh, có thể ghét anh nhưng đừng rời xa anh, có được không?
Tử Tuyết Vi ngẩn người, quên cả diễn
Động tác này, ánh mắt này, giọng điệu này...giống như đã từng có người cũng làm như vậy với cô. Ai? Là ai?
Cố Trì cười khẽ, khuôn mặt vốn điển trai nay càng thêm yêu nghiệt, quả thực sức sát thương cực kỳ lớn. Hắn thân mật cụng trán cô, để tay cô vẫn áp trên má mình, cong cong mắt nhìn cô chăm chú
- Biết ngay là em chỉ đang diễn kịch để gạt anh!
Tử Tuyết Vi lần đầu tiên cứng ngắc thân mình, đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn, thấy gương mặt yêu nghiệt gần trong gang tấc, trong mắt tràn đầy cưng chiều bao dung
Hắn biết cô diễn!!??
Lần đầu tiên trong đời Tử Tuyết Vi biết ý nghĩa của câu "thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân". Cố Trì biết cô diễn nhưng vẫn thuận theo cô, ánh mắt đau lòng của anh ta cũng không phải giả! Vậy tại sao lại không vạch trần cô ngay từ đầu? Anh ta biết cô diễn từ khi nào? Lần đầu tiên gặp mặt hay mới đây? Nếu là vế trước thì anh ta có tâm tư rất sâu mới nhận ra cô đang diễn khi có đeo đạo cụ, hơn nữa trình độ diễn cấp bậc ảnh đế mới không khiến cô mảy may nghi ngờ. Còn nếu là vế sau...cái đó là trách cô diễn dở thôi.
Một loạt các ý nghĩa lướt qua đầu Tử Tuyết Vi, không đợi cô rối rắm hết, Cố Trì bế cô ngồi lên đùi mình, luồn tay vào mớ tóc mượt mà của cô, dịu dàng vuốt ve.
Dù cho biết là cô đang chơi đùa mình, chẳng cần bỏ tí công sức hay một chút tình cảm nào liền khiến hắn hoàn toàn không có sức chống cự, ngay cả muốn trách cô cũng không nỡ, từ đầu tới cuối đều yêu chiều bồi cô chơi. Mặc dù như vậy, những lúc thấy cô khóc hay đau lòng lại nhịn không được tâm can đau đớn, hắn không muốn cô ưu phiền
- Nói đi, em là ai? Anh biết, em không phải Hạ Tích Tích, chị em sinh đôi với cô ta? Hay là một thế thân Hạ gia tìm đến để chết thay cho cô ta?
Nói đến câu trước, ánh mắt hắn vẫn bình thường, tới câu sau liền trực tiếp phát ra khí lạnh
Tử Tuyết Vi ho nhẹ một cái, bình tĩnh rút tay khỏi kiềm chế của hắn, lạnh lùng hỏi
- Sao anh lại chắc chắn tôi không phải Hạ Tích Tích?
Cố Trì hôn hôn trán cô, yêu thương cười trả lời
- Trực giác!
Tử Tuyết Vi cong khóe môi
Nam chính thật lợi hại, nếu như thế giới sau ai cũng giống như người này thì cô phải làm sao bây giờ?
- Tên của em?
Cố Trì lợi dụng lúc cô đang ngẩn người, liên tục hôn lên mặt cô, sau đó hỏi ( Best cơ hộ =)))
Tử Tuyết Vi bị hôn đến ngu người, trả lời
- Vi!
Cố Trì hôn lên khóe mắt cô
- Tiểu Vi! Bảo bối!
Tử Tuyết Vi ghét bỏ đẩy đẩy mặt hắn
Đừng có hôn nữa! Anh biết liêm sỉ là gì không? ( Liêm sỉ gì tầm này nữa =)))
Cố Trì hợp thời bày ra khuôn mặt đáng thương.
Tử Tuyết Vi: "..." Tên yêu nghiệt này!
- -----
Dẫn chương trình đưa micro lên miệng, cười cười giới thiệu
- Hôm nay chúng ta có buổi phỏng vấn đặc biệt nho nhỏ!
Sau đó hỏi Tử Tuyết Vi
- Xin hỏi sau khi bị chồng vạch trần bí mật thì cô có ấn tượng gì với anh ấy?
Tử Tuyết Vi *con đẻ* cong cong khóe môi phun ra ba chữ
- Best ảnh đế!
Dẫn chương trình co rút khóe miệng, chuyển micro sang hệ thống
Không đợi dẫn chương trình hỏi, hệ thống *con ghẻ* đã nhanh chóng đau thương lên tiếng
- Mẹ kế cho tôi xuất hiện chỉ để tấu hài, thế nên đừng hỏi gì hết!
Tác giả: (。=`ω´=)?