“Lý do?”
“Là thằng đấy cưỡng bách em có phải hay không?”
“Là Lâm Dịch Phong ép em?”
Trong phòng khách sạn, Vệ Diễn ngồi ở trêи sô pha, tiếng nói nghẹn ngào, nhưng vẫn ôm một tia may mắn.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Bùi Yên, trong mắt khao khát cùng hy vọng hèn mọn.
Giống như chỉ cần người kia nói đúng, chỉ cần cô gật gật đầu, hắn sẽ tin tưởng cô.
Hắn có thể cái gì cũng không so đo.
Hắn còn muốn cô, giống như lúc trước.
Tương lai mà hắn nghĩ ra đều có cô, hắn còn có thật nhiều thật nhiều việc muốn làm cùng cô.
Ánh mắt Vệ Diễn trở nên thật cẩn thận, chờ mong cô nói ra đáp án giống trong lòng hắn, không dám bỏ lỡ một biểu cảm nào của cô
Bùi Yên nhìn sự khẩn cầu của hắn, tâm như đao cắt, đau đến tột đỉnh.
Cô tình nguyện hắn giận mắng chính mình, mắng chính mình lả lơi ong bướm, không biết liêm sỉ, tình nguyện để hắn phát tiết oán giận trong lòng!
Cũng không ngờ nhìn đến hắn thấp đến bụi bặm, lại đặt sự yết ớt trước mặt cô
Cảm xúc giãy giụa nơi đáy lòng tùy ý quay cuồng, giống như thiên quân vạn mã đang ở ngực cuồng loạn va chạm, muốn phá mà ra.
Môi Bùi Yên mấp máy, lúc chuẩn bị mở miệng, trong đầu lại một lần vang lên sự uy hϊế͙p͙ của Lâm Dịch Phong.
“Biết nhà Vệ Diễn làm gì không?”
“Có muốn nhìn xí nghiệp vận chuyển như nhà hắn phá sản trong bao lâu không?”
Hốc mắt nhức mỏi, muôn vàn lời nói nghẹn ở cổ họng không mở miệng được.
Cô đã có lỗi với Vệ Diễn, không thể hại hắn!
Bùi Yên buông mắt, không dám lại cùng hắn đối diện, chậm rãi lắc lắc đầu,
“Không phải”
“Em thích anh ấy, đã sớm thích.”
“Nhưng anh ấy rất lạnh lùng, tất cả nữ sinh đều làm như không thấy.”
Từng câu từng chữ gian nan từ trong miệng cô nói ra:
“Sau đó anh xuất hiện ở trước mặt em, em biết anh là bạn cùng phòng của anh ấy, nên muốn thông qua anh đi tiếp cận anh ấy.”
“Thực xin lỗi, anh trách em như nào cũng được, không tha thứ cũng có thể, em là gái hư.”
Những lời này như đao nhọn, mổ ngực hắn tàn nhẫn, máu tươi đầm đìa.
“Thích nó” Vệ Diễn khóe miệng lẩm bẩm lặp lại “Thông qua anh tiếp cận nó…..”
“Anh không tin!”
Âm lượng đột nhiên cất cao, ánh mắt như dao
“Vậy là ai ở dưới pháo hoa chấp nhận lời tỏ tình với anh, ngượng ngùng nói có hảo cảm với anh?”
“Là ai ở buổi tối anh ta, trấn an anh nghi thần nghi quỷ?”
“Là ai nửa năm nay mỗi buổi sáng gọi điện thoại gọi anh dậy?”
“Anh không tin em không thích anh!”
Vệ Diễn đột nhiên nắm chặt bả vai cô, tay to nắm lấy cằm cô, trêи mặt hiện lên một tia tàn khốc:
“Bùi Yên, anh không tin!”
“Anh muốn em nhìn mắt anh, từ đầu tới đuôi nói lại lần nữa!”
Giọng hắn sắc bén, giống như muốn xuyên qua cô tìm kiếm chân tướng, ngữ khí tuyệt vọng mà phẫn nộ.
Bùi Yên túm chặt tay, cố gắng trấn định nhìn lại mắt hắn.
“Là sự thật!”
Trêи mặt cô tận lực biểu hiện ra sự khát khao tình yêu với Lâm Dịch Phong.
“Em thích anh ấy.”
“Ngày nhập học nhìn thấy anh ấy dưới cây liễu, giống như một công tử.”
“Em suy nghĩ, nếu trong mắt anh ấy có thể nhìn đến em thì thật tốt!”
“Nếu mộng tưởng có thể trở thành sự thật, em nguyện ý mỗi ngày đều
vẽ anh ấy, chỉ vẽ một mình anh ấy.”
“Sau đó đưa bức tranh cho anh ấy, tính cả tâm ý của em.”
Vệ Diễn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm sự khuynh mộ trong mắt cô, như cố chấp không chịu dời đi.
Ánh mắt này hắn thấy nhiều, ở người yêu thầm Lâm Dịch Phong.
Ánh sáng nơi đáy mắt dần dần dập tắt, hóa thành sương đen chết lặng.
Hắn ẩn ẩn run rẩy, đôi tay vô lực rũ xuống, xoay người nhìn phía ngoài cửa sổ.
Không có gì so với người mình quý trọng, thề muốn yêu thương cả đời, lại yêu anh em của mình đến tê tâm liệt phế.
Hắn chỉ là đá kê chân! Chỉ là lợi dụng hắn tiếp cận người khác!
Hắn muốn gào rống! Muốn phát tiết! Muốn xé nát cô!
Muốn hỏi cô vì sao đối với hắn như vậy!
Nhưng vẫn muốn làm
Lại là ở trước mặt cô giữ lại một tia phong độ cuối cùng!
Hắn đã hoàn toàn mất cô, không muốn tôn nghiêm cũng vứt bỏ.
Vệ Diễn không nói chuyện, lặng im hồi lâu, tận lực bình tĩnh mở miệng.
“Thích nó như vậy?”
“Nó cũng sớm thích em?”
“Cho nên ngày đó ở Kính Hồ em mới muốn cùng anhh chia tay?”
Hắn đối với cô rất mẫn cảm!
Sớm nhận thấy được cô không thích hợp, nhìn ra cô đang xa cách chính mình, muốn chia tay.
Vì thế nhiều lần nói sang chuyện khác, thậm chí muốn dẫn cô về nhà.
Muốn kéo dài thời gian bên nhau
Lại như cũ đột nhiên im bặt!
“…ừm”
Bùi Yên trong miệng đắng ngắt, gật gật đầu.
“Nó tốt với em không ?”
Vệ Diễn quay đầu nhìn nàng, vẫn là nhịn không được nói ra,
Cho đu bảo bối phải rời khỏi, hắn vẫn như cũ lo lắng hay không sẽ có người che mưa chắn gió cho cô !
Có giống như hắn đối với cô hay không?
Cô áp xuống giọng nói nức nở, khóe miệng cười nhẹ.
“Rất tốt.”
———-
Tác giả: Thật ra tôi cũng không rõ Yên Yên nói những lời này là thật hay là giả ~~ đừng tưởng rằng cô sẽ buông tha Lâm cẩu, những lời này sẽ trở thành lời nói sâu nhất trong lòng nam chính ( Ý của tác giả là có thể YY thích VD là sự thật hoặc cũng có thể vì nhiệm vụ, tuỳ độc giả đi)
Truyện convert hay :
Nhật Nguyệt Phong Hoa