Thi đấu xong, đã là giữa trưa.
Kết quả thi đấu cũng đã có, có đến hai tổ đứng nhất, nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Hai tổ đứng nhất này, không khác tổ thứ nhất và tổ thứ hai là mấy, không có camera quay lại, hai đội dường như đều về nhất cùng lúc, không nhìn ra được đội nào về đích trước, vốn dĩ các giám sát viên quyết định thi đấu lại lần nữa, nhưng Lăng Việt lại trực tiếp tuyên bố hai tổ đều đứng nhất, không cần thi đấu thêm lần nữa.
Dù là một trong hai đội đứng nhất, nhưng tổ Hoàng Khiết lại không bị ảnh hưởng chút nào còn hoan hô vui sướng.
Vốn dĩ Hoàng Khiết không có hy vọng gì nhiều đối với vị trí hạng nhất, sợ hy vọng càng cao, thất vọng càng lớn.
Ổn định cảm xúc xong, Hoàng Khiết đụng đụng bả vai Hải Lan, ánh mắt có chút ái muội: “Không phải là do vị hôn phu của cô đau lòng cho cô mạo hiểm hơn một tuần nay đó chứ? Hơn nữa hôm nay còn bị nhốt trong nhà vệ sinh, sau khi bị kinh hách còn phải vận động.”
Hải Lan nhìn Lăng Việt đang đứng gần đó, bây giờ hắn đang dùng vẻ mặt nghiêm túc của lãnh đạo để sắp xếp mọi việc, hình như lãnh đạo nói gì đó với hắn, hắn còn nhìn về phía Hải Lan, đúng lúc chạm mắt với cô.
Mắt hơi nhướng lên, Hải Lan dường như hiểu ánh mắt kia của hắn là có ý gì.
Hắn đang hỏi cô có chuyện gì.
Hải Lan làm như không hiểu, quay mặt qua chỗ khác, vừa vặn nhìn thấy Tống Hiểu Kính ngồi trên thảm cỏ an ủi Tề Noãn đang gục mặt vào đầu gối có vẻ rất mệt mỏi.
Có người vui, đương nhiên cũng có người lo lắng.
Lần thi đấu thứ nhất, tổ Tề Noãn không đạt được hạng nhất, mà tổ của Hải Lan đã lấy được hạng nhất, Tề Noãn quá mức nóng vội, lần thi đấu thứ hai ngay từ lúc bắt đầu, cấp công gần lực, trò ba người bốn chân là dựa vào sự ăn ý, cô ta lại một mình đi lên phía trước, cho nên khi rời khỏi vạch xuất phát chưa được ba mét đã ngã.
Hải Lan lắc đầu thở dài, không để ý đến Tề Noãn nữa.
Tính cách của Hải Lan rất dễ ở chung, hơn nữa còn ở chung với nhau một tuần, buổi tối, mọi người cùng nhau tổ chức tiệc nướng ngoài trời, mọi người đều uống rất nhiều bia, hơn phân nửa buổi tiệc, lá gan cũng lớn hơn, không ngừng có người xúi giục Hải Lan uống rượu.
Chờ đến khi nhân viên y tế thay thuốc cho Lăng Việt, lúc hắn ra tới, Hải Lan đã uống đến say khướt, ngồi ở trên băng ghế nhỏ, nhìn Lục Chiến cười giống như con ngốc.
Sau khi đến bữa tiệc này Lục Chiến mới biết được, Hải Lan là vị hôn thê của Lăng Việt, nhưng lại không giống như những người khác, trở nên cố ý lấy lòng, mà vẫn như cũ đối đãi một cách bình thường.
“Tôi nói cho anh nghe, tôi lớn như vậy, tổng cộng bị doạ ba lần, một lần chính là mấy ngày hôm trước treo ở trên sườn núi, thiếu chút nữa đã doạ tôi đến choáng váng, còn tưởng rằng mình sẽ chết ở đó, “ách” nấc một cái, Hải Lan tiếp tục nói: “Lần thứ hai chính là khi nghe được Lăng Việt nói coi trọng tôi, lần đó dọa tôi thiếu chút nữa là đứng không vững.”
Lục Chiến cũng uống chút rượu, nhưng vẫn còn tỉnh táo, nhịn không được tò mò, hỏi: “Sao lại bị dọa, không phải nên mừng như điên sao?”
Hải Lan lắc đầu: “No, no, no, anh không hiểu, tôi nói lần bị doạ cuối cùng, thì anh sẽ hiểu rõ, anh biết không Lăng Việt hắn chính là một tên tra…..”
Lục Chiến nhìn thấy Lăng Việt đứng ở phía sau Hải Lan, sắc mặt cứng lại, đột nhiên ho khan: “Khụ khụ..”
Hải Lan tuy rằng đã say khướt, nhưng dù sao cũng không say giống như lần ở đồn cảnh sát, trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, nhìn thấy sắc mặt Lục Chiến thay đổi còn ho khan một tiếng, khi nhìn thấy bóng người trên mặt đất thì lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa.
Nuốt nước miếng, khó khăn sửa miệng: “Một người chỉ có thể nhìn, không thể đến gần được.”
“Đến gần thì sẽ thế nào?” Lăng Việt đứng ở phía sau hỏi.
“Nếu đến gần, sẽ làm người khác sinh ra tự ti.” Hải Lan đột nhiên quay đầu lại, lúc nhìn thấy Lăng Việt, làm ra khuôn mặt ngạc nhiên, giống như thật sự không biết Lăng Việt ở đằng sau: “Sao anh lại ở đây?”
Lăng Việt nhìn Lục Chiến, di chuyển ánh mắt nhìn về phía Hải Lan đang say khướt, nhưng diễn kịch lại không lộ ra chút sơ hở nào, khóe miệng hơi cong lên: “Hoá ra trong lòng em anh là một người em không thể với tới, như vậy.” Lăng Việt tạm dừng một chút, hơi mỉm cười: “Vậy sau này chúng ta sẽ nói chuyện với nhau nhiều hơn.”
“Ách” Hải Lan nấc cục một cái vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần, anh cứ duy trì giống như hiện tại là rất tốt rồi.”
“Hai vị từ từ nói chuyện, tôi phải đi vào nhà vệ sinh một lát.” Không biết có phải Lục Chiến bị ảo giác hay không, vừa rồi hắn cảm thấy ánh mắt của Lăng tổng nhìn hắn đầy ẩn ý, còn có thêm một chút địch ý, căn cứ vào việc đàn ông hiểu đàn ông nhất, chắc chắn là Lăng tổng xem hắn là tình địch.
Tránh cho có chiến tranh không cần thiết, Lục Chiến cảm thấy bản thân nên rời xa chiến trường thì hơn.
Sau khi rời khỏi, Lục Chiến quay đầu lại nhìn thoáng qua Hải Lan, lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt, hoa tuy đẹp, cũng độc đáo, hắn tương đối thưởng thức, nhưng hoa đã có chủ, thì cũng không cần mơ ước.
Có Lăng Việt, không còn người nào dám xúi Hải Lan uống rượu, đều rất tự giác cách xa hai người họ hai mét.
Lăng Việt ngồi xuống bên cạnh Hải Lan.
Hải Lan nhìn thoáng qua bàn nhỏ, trên bàn có hai que thịt vừa mới nướng xong, nhìn trúng một que thịt bò, lập tức cầm lên, đưa tới trước mặt Lăng Việt: “Anh nếm thử xem, xâu thịt bò nướng này tương đối ngon.” Cô còn chưa ăn miếng nào, quỷ mới biết ăn ngon hay không.
Hải Lan có chút chột dạ, trước đó không lâu, hắn hy sinh mạng sống cứu mình, mình thì ở sau lưng nói xấu người ta, còn thiếu chút nữa bị người ta nghe được, sao cô có thể không chột dạ cho được.
Lăng Việt nhìn thoáng que thịt nướng trước mặt rõ ràng rắc rất nhiều bột ớt, lấy qua, sau đó để lại vào đĩa: “Bác sĩ dặn anh cố gắng không ăn đồ ăn có tính kích thích vị giác.”
Hải Lan nhìn que thịt nướng bị hắn để lại vào trong đĩa, không nhìn rõ màu sắc của nó, liền khom lưng xuống để xem cho kỹ, bởi vì khom lưng quá sâu, nên ghế dựa bỗng nhiên bật lên, nhìn thấy cô sắp ngã về phía trước, Lăng Việt tay mắt lanh lẹ giữ cánh tay cô lại, mới có thể tránh xảy ra việc ngoài ý muốn.
“Cẩn thận một chút.”
Giọng nói trầm thấp rơi vào tai Hải Lan, sau khi ổn định lại chỗ ngồi, Hải Lan quay đầu nhìn về phía Lăng Việt, bởi vì
có chút say, nên ánh mắt có chút mơ hồ.
“Vì sao mỗi lần tôi sắp xảy ra chuyện, anh đều đúng lúc ra tay giúp tôi?”
Lăng Việt nhướng mày, hỏi lại: “Em nói xem.”
Hải Lan trầm tư ba giây, “Bởi vì anh thích tôi.”
Lăng Việt gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Bãi cỏ rộng lớn yên tĩnh, thật giống như chỉ có Hải Lan và Lăng Việt, Lăng Việt quay đầu ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua mọi người, mọi người lập tức làm như không nghe không thấy, nên nướng thịt thì nướng thịt, nên xiên thịt thì xiên thịt, thật giống như không nghe thấy cái gì hết.
Đều là một đám bề ngoài thì đứng đắn, nhưng bên trong lại là người nhiều chuyện.
Nhân viên một: Mẹ nó, ông bà chủ cứ như vậy mà rải thức ăn chó sao?
Nhân viên hai: Không nghe thấy, không nghe thấy, chúng tôi không nghe thấy gì hết.
Hải Lan thấy cũng không còn say lắm, đứng lên, ngáp một cái, nói: “Tôi thấy chóng mặt, về nghỉ ngơi trước đây.”
Hải Lan nói xong thì một mình trở về trước, nhìn Hải Lan vào cửa homestay, Hoàng Khiết ở một bên hạ giọng nói: “Lăng tổng, hình như Hải Lan uống không ít rượu, ngài có muốn đi cùng cô ấy không?”
Lăng Việt cũng từ ghế trên đứng lên, nhìn bóng dáng Hải Lan, nói với Hoàng Khiết: “Ngày mai buổi sáng các cô đi xe lúc 10 giờ, lúc đi không cần gọi cô ấy, để cho cô ấy nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ cùng cô ấy trở về.”
Hoàng Khiết lập tức gật đầu, đáp: “Tôi tuyệt đối sẽ không đánh thức Hải Lan” nói xong còn vỗ vỗ nữ sinh bên cạnh, dặn dò: “Tiểu Lưu, Tiểu Hà, hai người ở cách vách Hải Lan, sáng mai đi lúc đi nhỏ tiếng một chút, đừng làm ồn tới cô ấy.”
Hai nhân viên mới gật đầu liên tục, đồng thanh đáp: “Chúng tôi tuyệt đối sẽ nhẹ nhàng!”
Lúc Hải Lan chuẩn bị mở cửa, thì nghe được hành lang truyền đến tiếng bước chân, sàn nhà làm bằng gỗ lại có tuổi, đi nhẹ cũng sẽ phát ra âm thanh.
Quay đầu, nhìn thấy Lăng Việt thì không bất ngờ chút nào, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Tôi biết anh thế nào cũng sẽ đi theo mà.”
Không vội mở cửa vào phòng, xoay người nhìn lướt qua cánh tay của Lăng Việt, hỏi: “Tay anh thế nào rồi?”
Một tuần qua, Hải Lan mấy lần muốn hỏi, nhưng lại không có cơ hội.
Lăng Việt nhẹ nhàng cười: “Hồi phục không tồi, qua nửa tháng nữa, chắc là có thể không cần dùng thuốc.”
Hải Lan nhìn Lăng Việt mặt đầy ý cười, bĩu môi, “Còn tới nửa tháng nữa, vậy mà anh còn cười được..”
Lăng Việt đi tới trước cửa phòng mình, mặt hướng Hải Lan: “Em nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai em còn phải lái xe một đoạn đường dài.”
Lúc tới tập huấn, Hải Lan tự lái xe đến đây, lúc trở về đương nhiên phải tự lái về, trải qua một tuần đầy sóng gió, thể xác và tinh thần của Hải Lan hoàn toàn mệt mỏi, có chút hối hận vì bản thân không muốn theo đoàn, cố tình tự lái xe đến đây, từ nơi này trở lại Khang Thành, phải mất cỡ bốn tiếng lận đó.
“Vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Hải Lan nói những lời này xong, xoay người, lúc chuẩn bị vào phòng, nhớ tới những nhân viên được giữ lại và bị loại khỏi trong lần tập huấn này, bỗng nhiên quay đầu lại muốn hỏi Lăng Việt.
“Vậy lần đánh giá nhân viên mới này…” lúc cô đang nói Lăng Việt dùng ánh mắt có chút mơ màng nhìn cô, giống như trước kia, tuy rằng là đang nhìn cô, nhưng lại giống như không phải đang nhìn cô.
Hải Lan ngẩn người, ngay sau đó theo bản năng hỏi: “Anh đang nhìn ai vậy?”
Lăng Việt nghe vậy, sửng sốt, nhưng lập tức hoàn hồn, đối diện với Hải Lan, nhếch môi, nói như điều đương nhiên: “Ngoại trừ nhìn em, anh còn có thể nhìn ai?”
Có lẽ là do uống rượu nên có động lực, Hải Lan lắc đầu, nói: “Không, ánh mắt này của anh đã xuất hiện rất nhiều lần, giống như là muốn nhìn thấu tôi để nhìn ai đó.”
Trong lúc Hải Lan nói ra những lời này, sắc mặt Lăng Việt không thay đổi chút nào, nhưng lòng bàn tay hơi nắm lại, bỗng nhiên bước tới hai bước, khoảng cách rất gần với Hải Lan.
Bốn mắt nhìn nhau mấy giây, ánh mắt Lăng Việt chìm vào một mảng đại dương mênh mông, nhìn thì đẹp, nhưng lại vĩnh viễn nhìn không thấu suy nghĩ của hắn, hắn nâng tay phải lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Hải Lan, Hải Lan khẽ nhíu mày, lúc cô đang muốn đẩy ra, thì hắn đã lấy tay ra, ai ngờ động tác tiếp theo của hắn là ôm cô vào trong ngực của mình.
“Lăng Việt…” hắn ôm rất chặt, Hải Lan dùng sức đẩy hắn, nhưng lại không đẩy ra được.
“Người anh nhìn vẫn luôn là em.” Giọng nói nặng nề, mang theo tang thương, mang theo tình ý dạt dào.
Hải Lan hơi dừng động tác, không còn phản kháng lại nữa, “Anh chắc chắn, tôi là người anh đang muốn nhìn sao?”
Hải Lan của thế giới hiện thực, Hải Lan của thế giới tiểu thuyết, hắn thật sự chắc chắn sao?
Không biết từ khi nào, Lăng Việt đã dùng tay trái đang bị thương, ôm lấy eo của Hải Lan, Hải Lan bối rối chống cửa.
Lăng Việt nhìn vào mắt của Hải Lan, đôi mắt của hắn dường như có chứa thiên ngôn vạn ngữ, làm cho Hải Lan muốn từ đôi mắt ấy nhìn ra một chút manh mối, nhưng còn chưa thăm dò được gì, đã nghe hắn nỉ non: “Anh rất chắc chắn, là em.”
Dứt lời, hắn bỗng nhiên cúi đầu, ngậm lấy môi của Hải Lan.