Editor+beta-er: Eirlyss—————Trên bảng thông báo của Lăng thị dán một thông cáo mới, đại khái nội dung chính là Hải Lan sẽ tiếp nhận chức vụ thư ký của tổng giám đốc.
Do thư ký của tổng giám đốc có trách nhiệm rất lớn, nên không chỉ cần có thể lực xuất chúng, mà còn phải có khả năng chịu áp lực lớn, trong khoảng thời gian ngắn tuyển được thư ký, có lẽ sẽ tồn tại một số vấn đề, cho nên quyết định để Hải Lan ở bộ phận nghiên cứu thị trường tạm thời nhậm chức thư ký, trong hai tháng, trong vòng hai tháng này, vẫn sẽ chọn ra một trong những người trong danh sách báo danh để hoàn thành huấn luyện toàn diện.
Lúc thông cáo được ra, cũng không làm cho mọi người nghị luận gì nhiều, rốt cuộc thư ký tổng giám đốc không phải ai cũng có thể làm, hơn nữa mấy ngày trước vừa mới dán danh sách nhân viên báo danh, cái tên đứng đầu danh sách chính là tên của Hải Lan, lúc ấy mọi người đều đã đoán được, người được chọn làm thư ký, tám chín phần chính là Hải Lan vợ sắp cưới của Lăng tổng.
Nơi Hải Lan làm việc, cũng từ chuyển từ bộ phận nghiên cứu thị trường qua bàn thư ký, bàn thư ký cũng chỉ cách văn phòng của Lăng Việt một cái cửa sổ, vừa ngẩng đầu lên là có thể thấy bàn làm việc của Lăng Việt, cũng như vậy, Lăng Việt cũng chỉ cần ngẩng đầu, là có thể bắt gặp ánh mắt của Hải Lan.
Khoé miệng Hải Lan hơi co rút, “Chậc chậc chậc, tà tâm rõ như ban ngày.”
Nói thì nói như vậy như vậy, nhưng khóe miệng của Hải Lan lại không tự giác hơi cong lên, tầm mắt rơi xuống màn hình máy tính, nhìn thấy biểu cảm của mình trong màn hình máy tính, lập ngẩn ra, vươn tay kéo miệng mình xuống.
“Sao mình lại có thể bày ra vẻ mặt này.” Gương mặt với khoé miệng hơi cong lên biến thành kinh khủng.
Sau khi xoa khoé miệng vài cái, lại lập tức vỗ mặt mình mấy cái: “Tỉnh táo một chút, tỉnh táo một chút, Lăng Việt có hoàn mỹ cỡ nào, cũng đừng bị mê hoặc.”
Mở máy tính, 10 giờ rưỡi, thư ký sẽ gọi video một tiếng với cô, buổi chiều 3 giờ đến 4 giờ cũng sẽ tiếp tục bàn giao công việc qua video.
Mấy ngày trước ngoại trừ phải bàn giao với thư ký, thì cô còn phải sắp xếp lịch trình cùng hành trình cho Lăng Việt, Hải Lan phát hiện Lăng Việt ngoại trừ thời gian ở văn phòng, thì trên cơ bản đều đã kín lịch.
Lịch trình cơ bản đã kín, vậy mà ngày thường hắn còn có thể bỏ ra nhiều thời gian để hẹn hò với cô như vậy, thật không biết nên nói hắn sẽ trễ thời gian, vẫn là nói hắn không làm việc đàng hoàng.
Bắt đầu từ những thứ đơn giản nhất, Lăng Việt cũng bắt đầu sắp xếp công việc cho Hải Lan.
Đường dây điện thoại riêng của văn phòng Lăng Việt vang lên vài lần, Hải Lan đang suy nghĩ cái gì đó vội vàng tiếp điện thoại: “Lăng tổng, xin hỏi có chuyện gì?”
Lăng Việt ở đầu bên kia điện thoại cười khẽ một tiếng: “Không cần quá mức câu nệ, giống như ngày thường là được rồi.”
Hải Lan ngước mắt, cách cửa kính đối diện với Lăng Việt mấy giây, khóe miệng cười nhạt: “Vậy anh yêu, có chuyện gì sao?”
Một tiếng anh yêu này của Hải Lan, thành công chọc Lăng Việt bật cười, tiếng cười thoải mái thanh tân.
Sau khi cười xong mới nói: “Em vào đây một chút, anh có chuyện giao cho em làm.”
Hải Lan tiến vào, đứng ở trước bàn làm việc, Lăng Việt lấy tập văn kiện tương đối nặng bên cạnh, đưa cho Hải Lan.
Hải Lan nhận lấy đồng thời, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Chính phủ chuẩn bị tìm một công ty góp vốn thành lập một trung tâm mua sắm lớn nhất Khang Thành, đây là một số tư liệu, em căn cứ vào phần tư liệu này sắp xếp lại.”
“Tư liệu quan trọng như vậy, anh thật sự yên tâm để cho tôi sắp xếp lại? Lỡ như tôi làm lộn xộn thì sao?” Hải Lan rất là kinh ngạc, Lăng Việt này cũng quá tín nhiệm cô rồi.
Lăng Việt nâng mi cười: “Lăng thị tùy ngươi bại.”
Khoé miệng Hải Lan hơi co rút, “Tôi là đang nghiêm túc, vả lại cũng không có trải qua quá trình đào tạo chuyên nghiệp.”
Lăng Việt lắc lắc đầu, không nhanh không chậm phân tích cho Hải Lan nghe: “Cái này cùng với trải qua quá trình đào tạo chuyên nghiệp không liên quan gì mấy, tiếp thu đào tạo chuyên nghiệp cũng không đại biểu cho năng lực làm việc của cô ấy mạnh, ngược lại, nếu không được đào tạo chuyên nghiệp, cũng không đại biểu cho việc không chuyên nghiệp.”
Hải Lan giơ giơ văn kiện trong tay lên, áp lực nặng nề nói: “Nhưng cái này cũng không phải là hạng mục đơn giản.”
Lăng Việt dương môi cười: “Không phải còn có anh sao.”
Hải Lan
Hoá ra là hắn muốn để cô làm việc với hắn.
Hải Lan vẫn cầm văn kiện đi ra ngoài bắt đầu làm việc.
Tuy rằng cảm thấy Lăng Việt chỉ là muốn cùng làm việc với mình, nhưng lúc Hải Lan bắt đầu sắp xếp lại tư liệu mới phát hiện, chuyện này không phải rất khó, nhưng đồng thời cũng không phải công việc nhẹ nhàng.
Ngoại trừ bàn giao công việc cùng với thư ký, thì nguyên một ngày cô đều ngồi sắp xếp lại mấy tư liệu mà Lăng Việt giao cho cô.
Làm việc được mấy ngày, công việc cũng dần dần trở nên nhiều hơn.
Còn một tuần nữa sẽ đến ngày đấu thầu trung tâm thương mại, cũng coi như là lửa sém lông mày, toàn bộ phòng kế hoạch đều bận đến sứt đầu mẻ trán, mà Hải Lan cũng sẽ đi qua đi lại giữa phòng kế hoạch và Lăng Việt, tiến hành truyền đạt thông tin và trao đổi tài liệu.
Tới giờ tan tầm, nhìn thấy Lăng Việt còn ở trong văn phòng nghe điện thoại, nhớ tới tuần này mới hẹn hò có một lần, nên nghĩ bằng không tối nay đến mấy tiệm gần đây ăn một bữa cơm, cho nên
cũng tiếp tục làm việc, chờ Lăng Việt nói chuyện điện thoại xong.
Chờ đợi, cơn buồn ngủ như thủy triều đánh úp lại, không chống đỡ nổi, ngáp một cái, thâý Lăng Việt sẽ không thể kết thúc sớm như vậy, nên ghé vào mặt bàn, định ngủ một chút.
Lúc Lăng Việt ra khỏi văn phòng, thì nhìn thấy Hải Lan nằm trên mặt bàn ngủ thiếp đi, nhàn nhạt thở dài một hơi, quay vào văn phòng, cầm áo khoác ra, động tác rất nhẹ đắp lên cho Hải Lan.
Mấy ngày nay Hải Lan rất bận rộn, chắc chắn cũng rất mệt mỏi, đây là do Lăng Việt cố ý làm.
Có lẽ Hải Lan đã phát hiện ra chỗ kỳ quái của hắn, cho nên mới đồng ý làm thư ký cho hắn, sau đó lại tìm tòi nghiên cứu, bây giờ không phải lúc nói ra chân tướng cho cô biết, còn phải chờ thêm một chút nữa, vì bám trụ Hải Lan, để cô không thể phân tán lực chú ý, cũng chỉ có thể làm như vậy, làm cô bận rộn, toàn bộ thể xác và tinh thần đều tập trung vào công việc.
Thấy Hải Lan còn đang nghỉ ngơi, Lăng Việt trở lại văn phòng xử lý công việc còn dư lại.
Đến lúc Hải Lan tỉnh lại, đã là 40 phút sau, khi tỉnh lại, ngửi được mùi thuốc lá quen thuộc, ngồi dậy mới nhìn thấy áo khoác tây trang trên người mình.
Là của Lăng Việt.
Cầm lấy áo khoác, ngửi thử, vẫn là mùi thuốc lá nhạt.
Hình như Lăng Việt nghiện thuốc lá, tuy rằng ngày thường cô có rất ít cơ hội nhìn thấy Lăng Việt hút thuốc, nhưng mỗi lần tới gần hắn, đều có thể ngửi được mùi thuốc lá bám vào quần áo sau khi hắn hút thuốc, không che giấu được.
Ngước mắt nhìn về phía văn phòng, Lăng Việt còn đang ở trong đó làm việc.
Cầm điện thoại lên nhìn thời gian, 9 giờ đúng.
Hải Lan đã đói bụng, suy nghĩ một hồi, gọi thẳng cho Lăng Việt, Lăng Việt nghe được tiếng chuông điện thoại, nhìn tên người gọi tới, lập tức ngẩng đầu, nhìn ra ngoài văn phòng, chạm mắt với Hải Lan, nhìn thấy cô giơ điện thoại lên, lập tức nghe điện thoại.
“Tôi đói bụng rồi, anh đang định ở văn phòng suốt đêm sao?”
Lăng Việt cúp điện thoại, đóng máy tính, rời khỏi văn phòng, Hải Lan đưa áo khoác cho hắn.
Lăng Việt nhận lấy áo khoác hỏi, “Em muốn ăn cái gì?”
Hải Lan nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói với Lăng Việt: “Anh quyết định đi.”
Ăn xong bữa khuya, cũng đã hơn 9 giờ rưỡi, quá muộn, nên hai người không có đi tản bộ, Hải Lan lái xe tới công ty, nên cũng không để Lăng Việt đưa mình về.
Ở bãi đỗ xe, Lăng Việt đưa Hải Lan đến bên cạnh xe cô, “Lái xe cẩn thận một chút.”
Hải Lan gật đầu, lúc mở cửa xe, do dự một chút nhưng vẫn xoay người lại, hình như có chuyện muốn nói với Lăng Việt.
“Còn có cái gì muốn nói?”
Hải Lan mím môi, không được tự nhiên nửa ngày sau mới nói: “Không phải là tôi đang quan tâm anh, chỉ là tôi không thích mùi thuốc lá, nên mới nói với anh.”
“Ừm”
“Đừng hút nhiều thuốc như vậy.”
Nghe vậy, Lăng Việt bỗng dưng cười thành tiếng.
Hải Lan lại nhíu mày: “Anh cười cái gì.”
Lăng Việt tiến lên một bước, giang hai tay ôm Hải Lan, Hải Lan đang muốn đẩy hắn ra, hắn lại nói: “Một cái ôm bình thường.”
Hải Lan rất bất đắc dĩ thở ra một hơi, buông lỏng đề phòng, để hắn ôm cô.
Lăng Việt ôm cô vào trong lòng ngực, giọng nói trầm thấp: “Cảm ơn em đã quan tâm anh như vậy.”
Hải Lan trực tiếp trợn trắng mắt, cương quyết phủ nhận: “Đã nói là tôi không phải quan tâm anh, chỉ là tôi không thích mùi thuốc lá thôi.”
Lăng Việt buông Hải Lan ra, lui về phía sau hai bước, thả tay ra, “Lần sau anh sẽ chú ý.”
Hải Lan trừng hắn một cái: “Tôi về đây, anh cũng lái xe cẩn thận một chút.”
Nói xong lên xe, khởi động, di chuyển xe.
Hải Lan nhìn Lăng Việt qua gương chiếu hậu, tâm trạng có chút nặng nề.
Hình như cô thật sự, thật sự ngày càng quen với sự thân mật của Lăng Việt, nhưng, thói quen sẽ làm con người ta sinh ra sự ỷ lại.
Trong lòng cô cũng không muốn ỷ lại Lăng Việt, thói quen cùng ỷ lại đều có, cô thật sự sợ đến lúc chia tay, bản thân cô sẽ luyến tiếc.