Không biết từ khi nào mà lãnh đạo của đại học X đều đứng ở cửa phòng học, còn có một người đầu tư được vây quanh.
Hắn mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên, dáng người cao gầy, từng cử động đều mang theo lười nhác và tự phụ.
Vị tổng giám đốc Khương này, đôi mắt lướt qua mọi người nhìn về phía cô gái đang đứng trên bục giảng.
Con ngươi đen nhánh hờ hững hiện lên ý cười.
Mấy vị lãnh đạo còn đang không hiểu, người đầu tư này là đang nhìn ai? Cười vui vẻ như vậy?
Phải biết rằng, bọn họ đã đi cùng hắn hai tiếng đồng hồ, hắn từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ lười nhác nhàn nhạt.
Mấy vị lãnh đạo trong lòng cũng không biết, tổng giám đốc Khương tuổi trẻ đầy hứa hẹn này, còn có thể đầu tư vào trường của bọn họ không?
Lúc họ đang suy nghĩ, nam sinh đứng trên bục giảng vừa tỏ tình với Tô Yên, hoàn toàn trở mặt.
Ý hắn ta nói, nếu cô không đồng ý lời tỏ tình của tôi, vậy đừng trách tôi.
Nam sinh kia hừ lạnh: "Nhìn cô lớn lên thanh thuần, vốn dĩ cứ tưởng mọi người chỉ đồn bậy, hiểu lầm cô, nhưng nhìn thái độ này của cô, chính là một người phụ nữ hám tiền, người như cô tôi đã thấy nhiều, chỉ cần mua một cái túi hàng hiệu, giường của ai cũng có thể bò lên."
Tô Yên vẫn bình thản, cô rất nghiêm túc hỏi: "Cậu không có tiền cho nên cảm thấy rất tự ti sao?"
Nói xong, nam sinh kia sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Kỳ thật Tô Yên cũng không phải muốn công kích hắn ta, chỉ là đơn thuần tò mò, cũng hỏi rất thành khẩn.
Nam sinh kia thay đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng không nhịn được, giơ tay định đánh: "Tìm chết!"
Bên này đang náo nhiệt, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: "Này, bạn học."
Giọng nói kia rất êm tai, mang theo khí thể không thể bỏ qua.
Nam sinh sửng sốt, quay đầu lại.
Giây tiếp theo, vệ sĩ mặc đồ đen không biết từ đâu xuất hiện, ấn hắn ta lên bàn giảng viên.
Sinh viên đang hóng hớt đều kinh hoảng, sợ
tới mức kinh hô lên tiếng.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn qua, khi cô nhìn thấy người đứng ngoài cửa, chớp chớp mắt lên tiếng: "Khương Nhiên"
Người đàn ông vừa lên tiếng, sắc mặt không tốt lắm.
Hắn đi đến trước mặt Tô Yên, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận cô không bị thương.
Giây tiếp theo, không chút nào cố kỵ ôm người vào trong lòng mình.
Động tác của hắn khiến nhóm sinh viên sợ ngây người, còn cả mấy vị lãnh đạo.
Chuyện này.. sao lại thế này?
Khương Nhiên nhăn mày, liếc nhìn nam sinh đang bị ấn trên bàn không thể cử động, lại nhìn mấy vị lãnh đạo kia, ngữ khí trầm thấp cười như không cười:
"Đây là tố chất của sinh viên trong trường?"
Chủ Nhiệm Giáo Dục đi tới, vội vàng nhận lỗi cười nói: "Tổng giám đốc Khương, việc này là chuyện ngoài ý muốn, may mà có ngài giúp đỡ."
Vừa nói vừa giới thiệu: "Đây là sinh viên giỏi trong trường, Tô Yên, ách.. tổng giám đốc Khương quen biết sao?"
Chủ Nhiệm Giáo Dục cố ý thả con tép, bắt con tôm muốn xác nhận.
Khương Nhiên rũ mắt, nhìn bộ dáng vô tội của Tô Yên, cười: "Tôi và vợ của tôi, tất nhiên là quen biết."
Ngữ khí lười nhác, tất cả mọi người đều hóa đá luôn rồi.
Cái gì?
Vợ?
Bọn họ.. kết hôn?
Không chỉ có quần chúng ăn dưa, mà nhóm lãnh đạo cũng ngơ luôn.
Bọn họ còn muốn để Khương Nhiên đầu tư, kết quả vợ người ta học ở trường mình cũng không biết.
Công tác điều tra quá không cẩn thận!
Tô Yên túm túm tay áo Khương Nhiên, nghi hoặc: "Sao anh lại tới đây?"
Khương Nhiên thò lại gần hôn lên má cô một cái: "Tôi không tới, làm sao có thể biết được em ở đây chịu khổ?"