Sau khi rời khỏi Lạc thành, dọc đường lại đi qua mấy tòa thành, nhưng vì không muốn có điều bất trắc nên Phong Già Nguyệt không dừng lại ở đâu cả mà đều lướt qua, nàng tính đến thẳng Thiên Cực Môn luôn, ổn định trước đã.
Cho đến khi phát hiện một đứa bé nằm bò trên một đỉnh núi nọ, nàng mới hoãn lại đáp phi kiếm xuống, nhảy xuống kiểm tra.
Đứa bé khoảng mười một mười hai tuổi, mặc một bộ quần áo rách rưới, xanh xao vàng vọt, rõ ràng là bị suy dinh dưỡng lâu ngày.
Chuyện khiến cô ngạc nhiên là, trên đầu đứa trẻ này thế mà lại có tên -- U Vũ.
U Vũ xem như một nhân vật phản diện, trong truyện nói hắn có quá khứ bi thảm, sau đó được ma tu nhận làm đồ đệ, làm đủ loại chuyện xấu, thủ đoạn độc ác, nhưng hắn có một điểm khiến Phong Già Nguyệt rất tán thưởng, đó là hắn vô cùng trọng ân tình.
Trong truyện có một đoạn viết riêng về hắn, sư phụ của hắn sai hắn tàn sát một ngôi làng để thu thập hồn phách luyện chế cờ tụ hồn, hắn phát hiện trong làng có một cụ già đã cho hắn mười chiếc bánh bao khi hắn còn nhỏ, hắn liền tình nguyện quay về chịu phạt, thả toàn bộ dân làng đi.
Đó cũng là lần duy nhất hắn làm trái lệnh sư phụ, còn lại cho dù sư phụ bảo hắn làm cái gì, hắn cũng đều răm rắp nghe theo.
Dù cho sau đó sư phụ muốn lấy một con mắt của hắn để luyện cổ, hắn cũng móc ra không chút do dự; sư phụ của hắn bị Cơ Tinh Loan đuổi giết, bảo hắn đi chịu chết để câu giờ cho ông ta chạy trốn, U Vũ cũng làm theo.
Cuối cùng số phận của hắn cũng giống như phần lớn người trong truyện, bị nam chính gi ết chết, còn chết khá oanh liệt.
Có nhân vật phản diện lớn nhất là nam chính làm nền nên phần lớn người trong truyện đều có vẻ không hung tàn cho lắm, suy cho cùng có hung tàn đến mức nào thì cũng không hung tàn bằng nam chính.
Nàng lấy bình nước ra, nhỏ mấy giọt linh tuyền vào, sau đó nhéo mở miệng U Vũ, đút cho hắn mấy ngụm nước, U Vũ còn chưa mở mắt đã vô thức nuốt từng ngụm, có vẻ khát vô cùng.
Cơ Tinh Loan nhảy xuống khỏi phi kiếm, chậm rãi đi qua, vẻ mặt vô cảm, nhưng ánh mắt lại hơi lạnh lẽo.
Vừa mở mắt ra, U Vũ đã đối diện với ánh mắt âm u lạnh lẽo của Cơ Tinh Loan, hắn có chút hãi hùng khiếp vía.
"Ngươi tỉnh rồi à? Có khó chịu chỗ nào không?" Phong Già Nguyệt cười hỏi.
"Đói......!Ta đói quá......" U Vũ gian nan nói.
"Ngươi chờ một lát." Thần thức của Phong Già Nguyệt lướt đi, bắt lấy một con gà ở cách đó không xa, lưu loát giết gà, nhổ lông, bỏ nội tạng, sau đó tẩm một ít gia vị lên, dùng linh lực trực tiếp làm gà chín.
U Vũ kinh ngạc nhìn từ đầu đến cuối, khi nàng bẻ một cái đùi gà to đưa cho hắn, hắn còn có chút không dám tin, cho đến khi chạm vào đùi gà nóng hôi hổi, hắn ngây ngốc nhét vào miệng.
Là thịt chín, là món ngon mà hắn chưa từng ăn bao giờ, nước mắt hắn lập tức trào ra, bắt đầu gặm từng miếng lớn, Phong Già Nguyệt vỗ vỗ vai hắn: "Ăn chậm một chút, không ai giành với ngươi đâu."
Vừa dứt lời, Cơ Tinh Loan đã yếu ớt nói: "Tỷ tỷ, ta cũng đói bụng."
Phong Già Nguyệt chớp chớp mắt, bẻ một cái đùi gà cho hắn: "Vậy ngươi cũng ăn đi."
Nguyên một con gà gần hai cân bị hai cậu nhóc chia nhau ăn hết, không để sót một chút nào, Cơ Tinh Loan ăn nhiều hơn so với bình thường.
Phong Già Nguyệt âm thầm gật đầu, quả nhiên có bạn sẽ khác, sức ăn cũng lớn hơn luôn.
U Vũ đứng lên muốn khấu đầu với Phong Già Nguyệt, nàng ngăn hắn lại: "Sau này ngươi có dự định gì chưa?"
Hắn ngơ ngác lắc đầu, lại nhìn nàng: "Tiên nhân, ngài có thể đưa ta đi cùng được không? Ta sẵn lòng làm trâu làm ngựa, từ nay về sau hầu hạ ngài, ngài bảo ta làm gì cũng được."
Nhìn dáng vẻ đáng thương của phản diện nhỏ bé, Phong Già Nguyệt hơi động lòng, hay là để hắn làm bạn với bé nam chính?
Nam chính còn nhỏ mà lại không có dáng vẻ của trẻ con, nàng luôn có chút lo lắng, nàng hy vọng hắn có thể hồn nhiên hơn một chút, kết bạn có vẻ là một cách không tồi nhỉ?
Hơn nữa ngoại hình của U Vũ cũng rất đẹp, mặc dù bây giờ nhìn mặt mày xanh xao vàng vọt, nhưng vẫn có thể nhìn ra vài phần thanh tú, đợi chăm sóc một thời gian có lẽ sẽ càng đẹp hơn nữa.
Nàng hơi thiên vị nhan sắc cười tủm tỉm nói: "Nếu đã vậy thì ngươi đi cùng bọn ta đi."
"Cảm ơn tiên nhân, cảm ơn tiên nhân." U Vũ lại muốn khấu đầu, Phong Già Nguyệt ngăn hắn lại: "Sau này đừng gọi ta là tiên nhân nữa, ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ giống như muội muội của ta đi, đây là muội muội của ta, Tiểu Tinh."
U Vũ mắt rưng rưng, giọng nói run rẩy gọi: "Tỷ tỷ, Tiểu Tinh muội muội."
"Hừ......" Cơ Tinh Loan không rõ có ý gì cười lạnh một tiếng, Phong Già Nguyệt quay đầu nhìn hắn, "Tiểu Tinh sao vậy?"
"Không có gì, tỷ tỷ." Cơ Tinh Loan mỉm cười nói.
Phong Già Nguyệt hỏi U Vũ: "Ngươi tên là gì?"
Hắn lắc đầu cười khổ: "Ta không có tên, người khác đều gọi ta là thằng nhóc, ăn mày, ê......"
"Hay là tỷ tỷ đặt tên cho ngươi nhé, từ nay ngươi tên là U Vũ." Phong Già Nguyệt viết lên mặt đất, U Vũ nhìn đi nhìn lại, yên lặng ghi nhớ hai chữ này rồi mới cúi đầu thật thấp với nàng và nói, "Cảm ơn tỷ tỷ."
Trong mắt Cơ Tinh Loan hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn đã nhận ra U Vũ ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng sao lại trùng hợp như vậy, lại tên là U Vũ.
Chẳng lẽ đời trước U Vũ cũng từng gặp nàng sao?
Cơ Tinh Loan nhìn qua Phong Già Nguyệt, lại nhìn qua U Vũ, nén xuống sự nghi hoặc này.
U Vũ cơ thể suy yếu, còn chưa bước vào tu luyện, vì thế Phong Già Nguyệt dùng cây trên núi làm ra một chiếc thùng xe thô sơ, đặt thùng xe lên phi kiếm, để hai đứa trẻ ngồi bên trong, còn nàng ở bên ngoài ngự kiếm: "Hai đứa nghỉ ngơi trước đi, khi nào đến tỷ tỷ sẽ gọi, U Vũ trông nom muội muội một chút nha."
U Vũ đã sửa soạn chỉnh tề, mặc dù còn rất gầy nhưng vẫn có vài phần thanh tú, hắn hơi dè dặt, sau một hồi lấy hết dũng khí, định nói chuyện với Cơ Tinh Loan: "Tiểu Tinh muội muội......"
Cơ Tinh Loan lúc này đã không còn nhu thuận như khi ở trước mặt Phong Già Nguyệt, đến liếc cũng không thèm liếc hắn: "Câm miệng."
U Vũ: "......"
_______
Phong Già Nguyệt còn đang ở bên ngoài tưởng tượng khung