Bước cuối cùng của truyền thừa là truyền linh lực, linh khí dày đặc trong chỗ ở cũ là do Huyền Cơ Tử chuẩn bị riêng cho đồ đệ tương lai của mình, coi như một phần thưởng.
Nhưng cụ thể có thể hấp thu được bao nhiêu phần thưởng thì phải tùy vào người đồ đệ.
Mộng Cơ Thần Công rất kén người, trước khi Huyền Cơ Tử phi thăng, hắn đã tìm đồ đệ mấy ngàn năm nhưng vẫn không tìm được ai thích hợp, lúc gần phi thăng mới bất đắc dĩ để lại truyền thừa trong chỗ ở cũ, hy vọng người có duyên sẽ đến.
Hắn không biết đồ đệ tương lai sẽ có tư chất như thế nào, sau khi truyền thừa có thể hấp thu bao nhiêu linh khí, cho nên hắn cố gắng chuẩn bị nhiều nhất có thể.
Vốn tưởng rằng đồ đệ mới có thể hấp thu một phần ba đã là không tồi, nếu có thể hấp thu một nửa thì chắc chắn là tư chất cực tốt, nhưng thực tế! !
Linh khí nối tiếp nhau dồn về phía Phong Già Nguyệt, Phong Già Nguyệt vội vàng ngồi xuống, khởi động Mộng Cơ Thần Công, dẫn đường cho linh lực hấp thu vào cơ thể, Kim Đan uể oải cũng nhanh chóng chuyển động, biến linh lực thành một phần của mình.
Linh lực mênh mông dồn quanh Phong Già Nguyệt, nhiều đến mức hóa thành thực thể, xung quanh nàng xuất hiện một màn sương trắng có thể thấy được bằng mắt thường, bao phủ lấy nàng, màn sương trắng đó còn càng ngày càng dày, dần dần Cơ Tinh Loan không còn nhìn thấy nàng nữa, chỉ thấy được một quả cầu màu trắng thật lớn.
Linh khí hình thành một quả cầu màu trắng thật lớn, tỏa ra áp lực khổng lồ cùng với lực hấp dẫn vô cùng cám dỗ, Cơ Tinh Loan từ từ lùi ra sau.
Thần thức của Huyền Cơ Tử trêu chọc hắn: "Không lại phân chia một ít sao?"
"Tiền bối nói đùa rồi.
" Cơ Tinh Loan lại lui ra sau một bước.
Đây là cơ duyên của nàng, hắn không muốn giành dù chỉ một chút.
Khi truyền thừa vừa kết thúc, hình chiếu chân thân của Huyền Cơ Tử đã rời đi, ngoài Phong Già Nguyệt đang hấp thu linh khí ra thì chỉ còn lại Cơ Tinh Loan và thần thức của Huyền Cơ Tử, hai người lằng lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng ngày, quả cầu linh khí bao quanh Phong Già Nguyệt càng ngày càng nhỏ lại, Phong Già Nguyệt ở bên trong cuối cùng cũng lộ ra, sắc mặt Cơ Tinh Loan hơi thay đổi: "Không ổn.
"
Sau khi được rót linh khí, tu vi của Phong Già Nguyệt từ kỳ đầu thăng lên kỳ giữa Kim Đan, rồi lại từ kỳ giữa thăng lên kỳ sau, Kim Đan vẫn đang lớn lên từng chút một, thấy sắp nhảy vọt lên Kim Đan đại viên mãn, trong lòng Phong Già Nguyệt đầy nôn nóng, nhưng nàng không sao dừng lại được.
Mặc dù tu vi tinh tiến là chuyện tốt, nhưng nếu tăng quá nhanh thì có thể biến thành đại họa, một khi bước vào Kim Đan đại viên mãn thì có thể độ kiếp thăng cấp Nguyên Anh bất cứ lúc nào, lôi kiếp từ Kim Đan lên Nguyên Anh không phải chuyện đùa, nàng không chuẩn bị gì cả, đến lúc đó không chừng sẽ bị chẻ thành một đống tro bụi.
Nhưng linh khí bên ngoài vẫn đang dồn vào trong, nếu linh khí trong kinh mạch tích lũy quá nhiều, sẽ kiến kinh mạch rạn nứt, Kim Đan không thể không hấp thu vào mình, hoàn toàn không dừng lại được.
"Chết chắc rồi chết chắc rồi! ! " Nàng sốt rột như kiến bò trên chảo lửa.
Nhưng đúng lúc này, một thứ gì đó lạnh lạnh được nhét vào tay nàng, Cơ Tinh Loan nói bên tai nàng: "Bỏ nó vào thức hài, dẫn linh khí vào trong nó.
"
Phong Già Nguyệt lập tức nghe theo, nàng nhìn thấy một viên đá trong suốt tỏa sáng trong thức hải, nàng dẫn linh lực dồn nén trong kinh mạch vào viên đá, cuối cùng Kim Đan cũng ngừng lớn lên, tu vi của nàng dừng lại ở kỳ sau Kim Đan.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục dẫn số linh khí còn lại vào viên đá trong thức hải.
Thấy nàng làm theo không do dự chút nào, khóe miệng Cơ Tinh Loan hơi nhếch lên, hắn lại lui về phía sau, đứng bên cạnh thần thức.
Thần thức cười nói: "Đá trữ linh nói đưa là đưa, không tiếc sao?"
Đá trữ linh, có thể chứa đựng nhiều linh lực ngang với chủ nhân, tu vi của chủ nhân càng cao thì sức chứa của nó càng lớn, chủ nhân có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào, tương đương với việc có thêm một nguồn linh lực dự phòng, nó là một trong những bảo vật mà đa số ngươi tu tiên rất muốn có được, tu sĩ có tu vi càng cao thì tác dụng của đá trữ linh càng lớn.
Trước kia Huyền Cơ Tử tìm mấy ngàn năm mới may mắn tìm được một viên, sau đó dựa vào viên đá trữ linh này mà hắn mới có thể chống chọi được với nhiều lôi kiếp rồi thuận lợi phi thăng như vậy, ngay cả ở thượng giới cũng khan hiếm thứ này cho nên có thể thấy nó quý đến mức nào.
"Chỉ là một viên đá thôi.
" Cơ Tinh Loan thản nhiên nói.
Thần thức khẽ cười một tiếng, hay cho "chỉ là một viên đá thôi", đúng là ngông cuồng hơn Âm Sơn lão nhân lúc trước nhiều.
_______
Khi mọi thứ ổn định lại, Phong Già Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, lúc này nàng đã là tu sĩ kỳ sau Kim Đan, giống như ăn viên kinh nghiệm lúc chơi trò chơi vậy, ngồi không đã thăng mấy cấp, sung sướng lên mây.
Trong thức hải còn có thêm một viên đá óng ánh, trong viên đá này có tích trữ một lượng lớn linh lực, chỉ cần một ý niệm là nàng có thể lấy ra dùng, tiện lợi giống như một bộ phận bình thường trên cơ thể nàng, thật sự rất thần kỳ.
Nàng nhớ lại tình tiết trong truyện một chút, bỗng nhiên nhớ ra một thứ giống vậy: Đá trữ linh?
Ánh mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng nghi hoặc nhìn Cơ Tinh Loan: "Tiểu Tinh, ngươi vừa đưa thứ gì cho ta thế?"
Cơ Tinh Loan mặt không đổi sắc nói: "Ta cũng không biết, tiền bối bảo ta đưa cho tỷ.
"
Thần thức sửng sốt, lén liếc Cơ Tinh Loan một cái, trong ánh mắt nghi hoặc của Phong Già Nguyệt, hắn cười gượng nói: "Đá trữ linh, thứ nhỏ nhặt không đáng nhắc tới ấy mà ha ha ha.
"
Đá trữ linh? Thứ nhỏ nhặt?
Phong Già Nguyệt nghi ngờ tai mình có vấn đề, trong truyện, thứ này được viết hoa đặc tả, nói rõ nó quan trọng và khan hiếm đến mức nào, là thứ mà đại lão Độ Kiếp muốn có nhất, bây giờ lại bị nói là thứ nhỏ nhặt?
Nàng cảm thấy vẻ mặt thần thức Huyền Cơ Tử có chút cổ quái, vì thế nàng vờ như không biết gì nói: "Đá trữ linh? Hình như ta chưa từng nghe qua?"
Thần thức thở phào, chưa từng nghe mới tốt! Thứ này không phải của hắn, hắn không muốn nàng cảm kích biết ơn hắn chút nào.
Hắn đổi chủ đề: "Ngươi cảm thấy thế nào rồi?"
"Vô cùng khỏe mạnh, ta là kỳ sau Kim Đan rồi.
" Phong Già Nguyệt cũng thuận thế nói, nàng cười ôm lấy Cơ Tinh